NPC: Hồn xuyên thành muội muội / Đập bể bát cơm của anh.
NPC: Hồn xuyên thành muội muội
  • Ánh mắt Diệp Âm đột nhiên dừng lại trên màn hình TV, mặc dù đã không còn ký ức về giới giải trí lúc trước, nhưng trong lòng cô vẫn có thể cảm nhận được một tầng dao động kia, một tầng vui sướng khi thấy chữ ký của mình khắc trên cột diễn viên chính...
  • Tựa hồ là cảm giác được nội tâm người bên cạnh dao động, hắn cũng không tự chủ được nở nụ cười.
  • Có lẽ trên thế giới này ngoại trừ tình yêu khắc sâu vào trong xương cốt dung nhập vào trong máu, còn lại có thể mất trí nhớ, còn đang kiên trì chính là tấm lòng ban đầu.
  • Giấc mộng của bọn họ đều là sân khấu dùng sinh mệnh đi yêu thích a!
  • Diệp Âm giờ phút này tất cả lực chú ý đều tập trung ở phòng khách cái kia đài TV thượng, căn bản cũng không có tâm tư đi quan sát người bên cạnh rất nhỏ biến hóa.
  • Ngay cả chính cô cũng bắt đầu có chút tò mò, mình trên màn hình kia đến tột cùng là bộ dáng gì?
  • Lúc này Chu Chính Đình cũng không quấy rầy cô, cứ lẳng lặng ngồi bên cạnh cô, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay. Trong lòng bỗng nhiên có chút vui sướng.
  • Anh biết những niềm vui đó đến từ việc có thể cùng cô chứng kiến một khoảnh khắc rất quan trọng trong cuộc đời.
  • Đoạn đầu vừa qua chính là đoạn chính, trong vài giây biểu hiện số tập, Chu Chính Đình có thể cảm nhận được sự khẩn trương trong lòng cô gái. Hắn nâng lên một bàn tay còn lại, đặt lên tay cô gái được vỗ nhẹ có chút trấn an.
  • Có lẽ là bởi vì lực cuốn hút của hắn quá mức cường đại, Diệp Âm tâm cũng không khỏi an tĩnh lại.
  • Quá nửa phim, Diệp Âm thở phào nhẹ nhõm, may mà không làm cô thất vọng!
  • zhuzhengting
    zhuzhengting
    Xem phim truyền hình mình diễn sao còn than thở? Không phải là bởi vì mình diễn quá tốt, cảm thán đập bể bát cơm của diễn viên khác?
  • Diệp Âm biết Chu Chính Đình đang cố ý trêu ghẹo mình, cũng không cam lòng yếu ớt oán hận trở về.
  • yeyin
    yeyin
    Đúng rồi! Tôi chính là đang cảm thán mình diễn quá tốt!
  • Một câu Lạc Diệp Âm tựa hồ còn cảm thấy chưa đủ đã nghiền, lại ra vẻ giật mình che miệng bổ sung một câu.
  • yeyin
    yeyin
    A! Ảnh đế đại nhân sẽ không phải là sợ ta đập bể bát cơm của ngươi chứ?
  • Chu Chính Đình giơ tay nhéo mũi cô gái, giọng nói vô cùng cưng chiều.
  • zhuzhengting
    zhuzhengting
    Ngươi a!
  • Nhưng không biết là nghĩ tới cái gì, hắn nhìn mặt của nàng bỗng nhiên nở nụ cười. Sau đó Diệp Âm liền nghe thấy giọng nói ôn nhuận của anh ghé vào bên tai mình, cánh môi phun ra nhiệt khí ấm áp bên tai cô.
  • Có lẽ là bởi vì thanh âm quá mức say lòng người, Diệp Âm cảm giác trong lòng chỗ nào đó lâm vào một mảnh mềm mại bên trong.
  • zhuzhengting
    zhuzhengting
    Vậy Âm Âm có muốn thử xem có thể đập bể bát cơm của tôi hay không?
  • Diệp Âm bị bao đi ngang qua quá nhiều lần lần này cũng học ngoan, vừa không nói muốn cũng không nói không muốn, giống như là không nghe thấy quay đầu đem ánh mắt chuyển qua trên TV.
  • Chu Chính Đình nhíu mày, cũng chuyển ánh mắt qua từng khung hình đang chiếu trước mặt.
  • Nhưng ngay sau đó trên khuôn mặt vốn mang theo nụ cười ôn hòa của Chu Chính Đình đột nhiên nhiễm mấy phần hàn ý.
  • Cái gì đang chiếu trên TV vậy?
  • Nụ hôn!
  • Hắn làm sao không biết còn có như vậy vừa ra? Trần Lập Nông giữ mồm giữ miệng còn chưa tính, nhưng Âm Âm cũng không nói cho hắn biết!
  • Nhìn cảnh hôn của mình và Trần Lập Nông, Diệp Âm chớp chớp mắt vài cái, trong đầu hiện lên khoảnh khắc chết chóc. Ngốc trệ quay đầu, đập vào mắt chính là gương mặt đã không còn ý cười của Chu Chính Đình.
  • yeyin
    yeyin
    Cái kia......
  • Lập tức trong lòng Diệp Âm nhanh chóng tìm kiếm một cái cớ, nhưng là luôn như thế trêu người, mỗi đến lúc này trong đầu luôn trống rỗng.
14
Đập bể bát cơm của anh.