- wangziyiĐược rồi, cũng đừng thưởng thức mỹ mạo của mình, có đói bụng hay không, ăn chút điểm tâm đi, ai bảo ngươi buổi sáng không dậy nổi, bỏ lỡ bữa sáng, chỉ có thể ăn chút tâm trước thông qua một chút đi.
- biwenjinKhông sao, tôi không chê, đồ ăn nhẹ cũng được.
- wangziyiNha đầu này, dễ dàng thỏa mãn như vậy sao?
- biwenjinTất nhiên rồi. Vui vẻ nhé.
- yizhiĐiện hạ, ăn chậm thôi, cẩn thận bị nghẹn, uống nước đi.
- biwenjinTốt
- Tất Văn Cẩn nhận lấy ly nước Dĩ Chi đưa tới, uống ừng ực mấy ngụm liền cạn sạch.
- wangziyiUống chậm một chút, nhìn ngươi xem, còn có bộ dáng của một cô nương sao?
- biwenjinTa còn là tiểu hài tử, tiểu hài tử chú ý nhiều như vậy làm gì?
- Vương Tử Dị đột nhiên bị những lời này của Tất Văn Cẩn làm nghẹn họng.
- biwenjinKhông còn gì để nói chứ, cái này gọi là lấy đạo của người...... Lấy đạo của người?
- yizhiThưa Điện hạ, đó là cách trả thù cho người khác.
- biwenjinPhải, phải, đó là câu nói.
- wangziyiNgươi
- biwenjinAnh trai, chơi với em đi.
- wangziyiĐược rồi, chơi với anh, anh muốn chơi gì?
- biwenjinKhối đi
- wangziyiTôi biết mà.
- Tất Văn Cẩn lấy khối gỗ ra, ngã xuống bàn.
- Vương Tử Dị vừa chơi với Tất Văn Cẩn vừa nghĩ ra điều gì đó.
- wangziyiCó hứng thú đi công bộ nhậm chức hay không?
- yizhiHồi điện hạ, hay là thôi đi, nô tài một cái nội thần nếu là đi Công bộ nhậm chức sợ là sẽ bị những ngự sử kia mắng chết, thậm chí bọn họ có thể sẽ liên lụy đến điện hạ cùng công chúa
- wangziyiCó gì đáng sợ đâu, nói nhiều vậy thì rút lui đi.
- yizhiKhông thể, điện hạ, ngự sử từ xưa đến nay chính là lên tới đế vương, xuống tới bá quan, đều là bọn hắn giám sát mục tiêu
- biwenjinVậy cũng được phân người đi, có Ngự Sử ở thời điểm đế vương làm quá phận mới có thể sử dụng quyền giám sát của mình, mà có Ngự Sử chỉ cần không hợp tâm ý hắn hắn liền cáo trời cáo đất, thậm chí lấy cái chết ép buộc, bọn họ như vậy có thể tính là một thần tử tốt sao?
- wangziyiMẫn Mẫn nói rất đúng, không phải tất cả Ngự Sử đều xứng đáng với quyền giám sát giao cho bọn họ.
- yizhiNô tài biết, nhưng nô tài vẫn muốn ở lại bên cạnh công chúa điện hạ hầu hạ công chúa điện hạ.
- wangziyiĐược, mỗi người một chí, ta cũng không thể ép buộc ngươi, nếu ngươi không muốn, vậy thì thôi đi, ngươi chiếu cố Mẫn Mẫn tốt là được.
- yizhiĐiện hạ, nô tài cho dù chết cũng sẽ che chở cho công chúa điện hạ.
- biwenjinAnh không muốn em chết. Anh muốn em luôn ở bên anh.
- yizhiĐược, nô tài đáp ứng công chúa điện hạ.
- wangziyiVậy sau này nếu ngươi xuất giá thì sao?
- biwenjinVậy tôi sẽ mang nó đi. Sao? Còn không cho người ta mang theo của hồi môn sao?
- yizhiChính là, thân phận công chúa tôn quý, mang theo mấy của hồi môn thì có gì không được chứ?
- wangziyiLời này đều để cho hai người chủ tớ các ngươi nói hết, ta còn có thể nói cái gì đây?
- Đoàn xe chạy mấy ngày cuối cùng cũng tới giao giới giữa Thiên Sở và Yến Tề.
- Lúc này hoàng tử đang ngồi trên lưng ngựa, trong lòng còn ôm một tiểu cô nương.
- Thật sự là Tất Văn Cẩn mài người lợi hại, nàng nhất định phải cùng vương tử cưỡi ngựa khác thường, không có biện pháp, Vương Hàn Thanh cùng Tần Diệc Như chỉ có thể đáp ứng nàng, nhưng vì khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng mà nghĩ vẫn để cho nàng đeo khăn che mặt cùng khăn trùm đầu.
- biwenjinQua thành lâu này chính là cảnh nội Yến Tề sao?
- wangziyiPhải.
- biwenjinCuối cùng cũng đến Yến Tề rồi, nhớ anh Ngạn Tuấn quá.
- wangziyiNgươi cho dù đi Yến Tề cũng không gặp được Ngạn Tuấn, điểm cuối của chúng ta là Thiên Trạch, cho nên sẽ không đi ngang qua Yến Tề quốc đô.
- biwenjinHả? Vậy à?
- wangziyiKhông vui à?
- biwenjinKhông
- wangziyiNhìn cái miệng nhỏ nhắn của ngươi đã có thể treo bình dầu rồi, còn nói không có!
- Vương Tử Dị cười trêu ghẹo nói: