- wangziyiĐược rồi, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời Ngạn Tuấn, biết không? Ca ca còn có việc, đi trước đi.
- biwenjinĐược, tạm biệt anh trai.
- wangziyiHoàng tử, Thái tử, mời chúng tôi qua bên này.
- Tất Văn Cẩn bĩu môi sau khi bọn họ đi.
- biwenjinNgười Mạc Bắc cũng không giống như chị họ miêu tả.
- linyanjunHuyện chủ hình dung như thế nào?
- biwenjinChị họ nói Mạc Bắc dân phong thô cuồng, người ở đó đều cao lớn phi thường, hơn nữa đều rất khỏe mạnh, nhìn qua đặc biệt hung mãnh.
- linyanjunXem ra Huyện chủ đồn đãi có sai a, cũng bình thường, Huyện chủ lại chưa từng đi Mạc Bắc, nghĩ đến cũng là tin vỉa hè đi
- biwenjinAi, quả nhiên lời đồn sai người a!
- biwenjinTa thấy Mạc Bắc vương tử này bộ dạng cũng rất đẹp trai nha, cho dù là dân du mục nhưng vẫn là bộ dạng trắng trẻo sạch sẽ, không biết còn tưởng rằng hắn là nhân sĩ Trung Nguyên chứ.
- linyanjunAi nha, Mẫn Mẫn thích người ta sao? Chỉ là một cái nhìn.
- biwenjinKhông có đâu, ta chỉ là cảm thán mà thôi, hơn nữa, luận soái ai có thể so sánh với Ngạn Tuấn ca ca của ta chứ?
- linyanjunVậy sao? Anh trai cô cũng không đẹp trai bằng tôi sao?
- biwenjinỪ, tuy rằng ta cũng rất yêu ca ca ta, nhưng ta cảm thấy ca ca dung mạo so với ngươi còn kém hơn một chút.
- linyanjunHa ha, nếu anh trai cậu nghe thấy sợ là sẽ tức giận.
- biwenjinNhưng tôi nói thật, anh trai đẹp trai không giống anh.
- linyanjunNgươi à, được rồi, diều cũng không thả được, chúng ta về thôi.
- biwenjinĐược rồi, đúng lúc tôi cũng mệt mỏi.
- linyanjunVậy chúng ta trở về nghỉ ngơi một chút liền chuẩn bị dùng bữa trưa, được không?
- biwenjinTốt
- linyanjunĐi thôi.
- Lâm Ngạn Tuấn dắt Tất Văn Cẩn trở về trong sân của mình
- Trong một tòa sân khác
- zhuxingjie(wanglinkaihaoyou)Không nghĩ tới Lâm Ngạn Tuấn người như vậy dĩ nhiên đối với Thiên Sở công chúa này tốt như vậy, quá ngoài dự đoán của mọi người, nếu như có thể đem Thiên Sở công chúa cưới về, đây chẳng phải là tương đương với Thiên Sở cùng Yến Tề làm chỗ dựa vững chắc?
- wanglinkaiAnh đang nghĩ gì vậy? Anh muốn cưới anh à?
- zhuxingjie(wanglinkaihaoyou)Ta ngược lại nghĩ, Hoàng đế Thiên Sở người ta cũng phải cam lòng mới được.
- zhuxingjie(wanglinkaihaoyou)Thân phận của ta còn kém một mảng lớn, bất quá ngươi ngược lại có thể.
- wanglinkaiAnh mơ đi
- Vương Lâm Khải luôn cảm thấy cô gái này giống như đã từng quen biết, luôn cho hắn một cỗ cảm giác quen thuộc.
- wanglinkaiTại sao tôi luôn cảm thấy cô ấy quen mắt như vậy?
- zhuxingjie(wanglinkaihaoyou)Có phải anh thấy một cô gái nhỏ đều cảm thấy quen mắt?
- wanglinkaiĐừng quậy nữa.
- wanglinkaiAnh ra ngoài trước đi. Tôi sẽ ở một mình.
- zhuxingjie(wanglinkaihaoyou)Được rồi, vậy anh nghỉ ngơi đi.
- Một sân khác cách đó không xa
- huangxinchun(fanchengchenghaoyou)Ai, không nghĩ tới Lâm Ngạn Tuấn tính cách như vậy lại còn có người hắn quan tâm.
- fanchengchengNói không chừng là nể mặt Vương Tử Dị mới nhường nhịn Đôn Mẫn công chúa như vậy.
- huangxinchun(fanchengchenghaoyou)Tôi thấy không giống lắm.
- huangxinchun(fanchengchenghaoyou)Sau này nếu ai cưới tiểu công chúa này, đây chẳng phải là tương đương với có thêm Thiên Sở cùng Yến Tề làm hậu thuẫn sao?
- fanchengchengNgươi yên tâm đi, khẳng định không tới phiên chúng ta, dù sao ai nỡ đem ái nữ ngàn tôn vạn quý của mình gả đến Mạc Bắc chúng ta, cát vàng đầy trời cũng không phải là nơi tiểu cô nương nên ở.
- huangxinchun(fanchengchenghaoyou)Mạc Bắc chúng ta cũng không phải quanh năm cát vàng đầy trời, thời điểm mùa hè liếc mắt một cái nhìn qua một mảnh màu xanh biếc không phải cũng rất đẹp sao, trời cao đất rộng, cũng rất tốt a!
- fanchengchengĐường xá xa như vậy, tiểu cô nương yếu ớt như vậy không chịu nổi.
- huangxinchun(fanchengchenghaoyou)Được rồi.
- Vương Tử Dị không nghĩ tới mấy người này mới vừa tới liền đánh lên chủ ý của Tất Văn Cẩn, nếu biết hắn không được tức điên rồi.
- Vương Tử Dị vốn định đến chỗ Lâm Ngạn Tuấn xem Tất Văn Cẩn rồi đi, nhưng hắn sợ Vương Hàn Thanh ở trong cung chờ nóng nảy, cho nên hắn chỉ có thể nhẫn tâm trực tiếp trở về cung.