NPC: Đoàn sủng Nam Kiều / Lời bài hát: Miss You So Much
NPC: Đoàn sủng Nam Kiều
  • nanqiao
    nanqiao
    Anh đang làm gì vậy?
  • Đồng tử cô bé co rụt lại, vội vàng chạy tới đè lại tay gây án của người nào đó, quá tức giận, còn đánh mu bàn tay hắn một cái.
  • Trần Lập Nông ngước mắt, thấy là Nam Kiều, nhất thời cảm thấy ủy khuất.
  • Hắn muốn ôm tiểu cô nương một cái, mấy ngày nay nhớ nàng muốn chết.
  • Nhưng vừa nghĩ tới cô bé đã nói sẽ về sớm một chút, kết quả qua nhiều ngày như vậy, Trần Lập Nông liền nhịn xuống.
  • Hắn lấy tay Nam Kiều ra, xoay đầu sang một bên, hung dữ nói:
  • chenlinong
    chenlinong
    Tránh ra, không cần ngươi quan tâm.
  • Nam Kiều nhìn thấy trên mu bàn tay Trần Lập Nông có rất nhiều lỗ kim lớn nhỏ, đều đen thui.
  • Nam Kiều mím môi, có chút tức giận.
  • nanqiao
    nanqiao
    Mấy ngày nay anh không truyền nước đúng không?
  • Giọng cô gái không tốt, mang theo chút chất vấn, tức giận anh đối xử với thân thể của mình như vậy.
  • Trần Lập Nông cũng không vui, nhất là khi nghe giọng nói này của Nam Kiều, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin:
  • chenlinong
    chenlinong
    Anh đổ lỗi cho tôi à?
  • nanqiao
    nanqiao
    ? Không trách ngươi trách ta?
  • Người nào đó trừng to mắt, cùng tiểu cô nương mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, cuối cùng thiếu chút nữa ủy khuất khóc cho mình, đầu hất lên, không để ý tới Nam Kiều.
  • Nam Kiều: "......
  • Chẳng lẽ đây là tiểu thái tử gia ngạo kiều?
  • Nam Kiều đặt hoa bên cạnh, xác nhận nước đang chảy, còn mình thì ôm máy tính ngồi trên ghế bên ngoài.
  • Đợi nàng đóng cửa lại một khắc kia, trong phòng thiếu niên không nhịn được, trong mắt hơi nước ngưng tụ thành một giọt nước mắt, nện ở trên tay.
  • Làm sao bây giờ.
  • Sắp không khống chế được rồi.
  • Mấy ngày nay quá mệt mỏi, cô bé vốn đang xử lý sự vật trong công ty, kết quả thật sự quá buồn ngủ, đầu rủ xuống.
  • Vừa muốn ngủ, kết quả đột nhiên thấy cửa bị mở ra một khe nhỏ, một cái đầu lặng lẽ thò ra.
  • Sau đó cửa hoàn toàn bị đẩy ra, một thiếu niên cúi đầu đi ra, đứng ở trước mặt nàng, một bộ dáng đáng thương.
  • chenlinong
    chenlinong
    Sơ Sơ, anh có tức giận không?
  • Nam Kiều vẫn chưa lấy lại tinh thần.
  • nanqiao
    nanqiao
    Không phải anh đang truyền nước sao?
  • chenlinong
    chenlinong
    Anh không muốn thua.
  • Người nào đó rất thích hợp rơi một giọt nước mắt,
  • chenlinong
    chenlinong
    Anh hứa sẽ quay lại sớm, nhưng em đã đợi cả tuần rồi.
  • Nam Kiều: "......
  • nanqiao
    nanqiao
    Đổ lỗi cho tôi?
  • Nam Kiều nhìn bộ dạng này của anh đã muốn trêu chọc anh.
  • Trần Lập Nông vội vàng lắc đầu:
  • chenlinong
    chenlinong
    Không phải, ta chỉ là rất nhớ ngươi, ta cũng không phải cố ý chọc giận ngươi......
  • Thiếu niên mím môi, cẩn thận nhìn ánh mắt Nam Kiều:
  • chenlinong
    chenlinong
    Đừng tức giận nữa được không...
  • Bộ dạng này của anh Nam Kiều thật sự không tức giận nổi.
  • Nhưng cô lại quả thật tức giận anh không quan tâm đến thân thể của mình.
  • Cuối cùng Nam Kiều chỉ có thể thở dài:
  • nanqiao
    nanqiao
    Vậy sau này anh còn truyền nước tốt không?
  • Trần Lập Nông vội vàng gật đầu.
  • Nhớ tới cảnh ngộ trước kia của Trần Lập Nông, Nam Kiều mềm lòng. Kéo tay anh đi vào, gọi y tá tới làm lại cho anh.
  • Lúc y tá gõ cửa đi vào, vẻ mặt đều cẩn thận từng li từng tí, cho đến khi nhìn thấy Nam Kiều mới thả lỏng một chút.
  • Đại khái là mấy ngày nay bị tính tình của Trần Lập Nông dọa sợ.
  • Lúc y tá đi bước chân cũng không dừng lại một chút, hận không thể ba bước cũng làm một bước như vậy. Trước kia còn có thể nói một chút Nam Kiều chú ý nơi này chú ý nơi kia, hôm nay cái gì cũng không nói.
  • Lần này Nam Kiều trở về, Trần Lập Nông dường như trở nên đặc biệt dính người, truyền nước nhất định muốn cô bắt được tay kia của anh, thậm chí còn xê dịch mông, muốn cho Nam Kiều ngủ.
  • Cuối cùng Nam Kiều gối lên tay Trần Lập Nông ngủ thiếp đi.
  • Trần Lập Nông cứ như vậy nghiêng đầu nhìn cô bé, trong mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp làm cho người ta xem không hiểu.
  • - Thật không thích bộ dạng anh tức giận với em.
14
Lời bài hát: Miss You So Much