Thấy Nam Kiều ngoan ngoãn gật đầu, Thái Từ Khôn nở nụ cười:
caixukunVậy anh đi học trước, sau khi tan học ngoan ngoãn chờ em tới đón.
Tiểu cô nương gật đầu, đưa mắt nhìn nam nhân rời đi.
Lúc này người còn chưa tới đông đủ, Nam Kiều tò mò nhìn xung quanh, đối diện với một đôi mắt tươi cười.
Tiểu cô nương sửng sốt.
Tiểu nãi âm kinh ngạc nói:
Thiếu niên vui vẻ, cầm cặp sách ngồi xuống bên cạnh cô:
jiangbeiTôi nói cái gì vậy? Tôi cá hai chúng ta trung học phổ thông còn ở cùng một trường!
Ánh mắt tiểu cô nương rõ ràng hoài nghi:
nanqiaoThành tích của em kém như vậy, sao em vào được trường này?
Giang Bắc lại trải qua một kỳ nghỉ hè, hoàn toàn lột xác thành một người cao lớn, đừng nói, thiếu niên gầy đi về sau lớn lên thậm chí có chút tiểu soái, thân cao cũng nhảy lên tới một mét bảy lăm, hình dáng lý tưởng của tiểu nữ sinh.
jiangbeiDựa vào quan hệ mà vào.
Giang Bắc ngồi xuống bên cạnh cô:
jiangbeiNgược lại là cậu, thành tích kém như vậy làm sao cậu vào được?
nanqiao...... Tôi thi vào......
Cô gái nhỏ có chút kiêu ngạo,
nanqiaoTôi đến trường này vẫn là tôi hạ mình hàng quý đây.
Thiếu niên nhịn cười:
jiangbeiĐó thật đúng là vinh hạnh của trường học này.
Nam Kiều Ái ngồi gần cửa sổ, thiếu niên ngồi bên cạnh cô, không nhịn được nhíu mày:
jiangbei"Cậu ngồi đây có thấy bảng đen không?"
Nam Kiều còn chưa mở miệng nói, thiếu niên đã ồ một tiếng:
jiangbeiLà anh suy nghĩ nhiều, em lại không xem bảng đen.
Nam Kiều: "......
Tiểu cô nương khẽ hừ một tiếng, không để ý tới người này.
Hai người sơ trung liền không hợp, đối phương thường thường tìm cô tra hỏi, cô gái nhỏ đối với anh cũng không có hảo cảm gì.
Giang Bắc cất cặp sách, đột nhiên nhìn thấy bình sữa trong ngăn kéo của cô bé, phì cười:
jiangbeiKhông phải chứ Từ Sơ Kiều, cấp hai còn chưa tính, cấp ba cậu còn dùng bình sữa à?
Nam Kiều: "..." Nhìn xem, nhìn xem người này thật phiền phức.
Thiếu niên tuy rằng cười đến đáng ghét, lại khống chế được âm lượng, không để cho càng nhiều người nghe thấy, coi như là trưởng thành từ sơ trung đến bây giờ.
Nam Kiều tức giận trừng mắt:
nanqiaoCậu có phiền không? Cậu có thể đổi chỗ ngồi khác được không?
Thiếu niên ngừng cười, nghiêm trang:
jiangbeiDuyên phận này thật khó có được a, như thế nào còn muốn tách ra ngồi đây?
Nam Kiều cho rằng lát nữa giáo viên nhất định phải phân vị trí lại, nhưng giáo viên phân là phân, không tách hai người bọn họ ra.
Hai người cứ như vậy trở thành ngồi cùng bàn.
Nam Kiều suy nghĩ đây thật đúng là nghiệt duyên.
Tan học sớm, cô bé cúi đầu, dùng cặp sách che lại, lặng lẽ uống sữa dưới gầm bàn học.
Thật sự là...... Bình sữa quá mất mặt.
Giang Bắc thiếu chút nữa cười ra tiếng:
jiangbeiSao anh lại giấu đồ uống, cũng không phải chuyện mất mặt gì.
Nam Kiều trợn trắng mắt. Không mất mặt ngươi cười rắm cười.
Tiết chính thứ nhất là chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp bảo mọi người tự giới thiệu một chút.
Ngày đầu tiên tan học, Nam Kiều ngoan ngoãn nghe lời ở phòng học chờ Thái Từ Khôn tới đón cô, nhưng không biết có phải đại học tan học muộn hay không, cô bé chờ hơi lâu.
jiangbeiSao ngươi còn chưa đi?
Mọi người trong phòng học đã đi hết, Giang Bắc nhìn Nam Kiều vẫn ngồi trên bàn, hỏi.
Nam Kiều còn chưa trả lời, Giang Bắc tự bổ não ra cái gì đó, cười có chút thiếu đánh:
jiangbeiEm biết rồi, có phải anh thấy em còn chưa đi muốn đi cùng em không?
Nam Kiều: "..." Ha ha.
Thắp sáng thành viên ♡