laoshiKhông phải cậu cũng không học được sao, bình thường không dụng công.
Nam Kiều chỉ có thể chấp nhận đối phương nói cái gì chính là cái đó.
Lúc Nam Kiều được thả đi đã là một giờ sau, nghĩ Thái Từ Khôn hẳn là đã tan tầm từ tiệm trà sữa, liền trực tiếp trở về nhà.
Quả nhiên, Nam Kiều đẩy cửa ra, Thái Từ Khôn an vị ở sô pha, cũng không mở ti vi, chỉ thỉnh thoảng nhìn thời gian treo trên tường, hơi thở quanh người có chút lạnh lẽo.
Nam Kiều trong nháy mắt cảm nhận được nguy cơ, len lén nhìn qua cửa, đối diện với tầm mắt Thái Từ Khôn, nhất thời nở nụ cười:
Người đàn ông vẫn không nhúc nhích, chỉ là đôi mắt màu mực nhìn cô, cũng không nói lời nào.
Cô bé thay giày đi vào trước cửa, đặt cặp sách sang một bên, cả người ngồi xuống bên cạnh Thái Từ Khôn, hai tay ôm lấy cánh tay người đàn ông, cố gắng làm nũng:
Người đàn ông mặt không chút thay đổi.
Cô bé nói,
nanqiao"Ca ca, ta hôm nay thật thảm nha, ta bị lão sư lưu lại văn phòng làm đề mục đâu rồi, nàng nói ta thành tích quá kém..."
Thái Từ Khôn nhìn người một cái, vẫn không có phản ứng.
Nam Kiều: "......
Tiểu cô nương lắc lắc cánh tay đối phương, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn đầy ủy khuất:
nanqiao"Anh trai... anh đừng giận nữa..."
nanqiaoEm có nói với cô giáo ở lại quá lâu anh sẽ lo lắng, nhưng cô giáo không tin, cô ấy cảm thấy em đang tìm lý do về nhà sớm một chút.
Sắc mặt Thái Từ Khôn cuối cùng cũng khá hơn, bàn tay hơi giơ lên, khoác lên đầu cô gái:
caixukunLần sau phải nói trước với tôi.
Nam Kiều thầm nghĩ mình còn có thể biết trước lão sư có giữ mình lại hay không?
Nhưng ngoài mặt tiểu cô nương rất ngoan ngoãn gật đầu, ngọt ngào nói:
Lúc này người đàn ông mới đứng dậy, xắn tay áo lên đi vào phòng bếp.
Cuộc sống trôi qua không nhanh không chậm, ngày thứ năm Nam Kiều bị thầy giáo lưu lại liền chịu không nổi, dứt khoát thẳng thắn nói thi cấp ba sẽ thi thật tốt.
Chợt nghe thấy Nam Kiều nói mình sẽ thi thật tốt, cô giáo còn tưởng mình nghe lầm,
laoshiNgươi nói cái gì???
Cô bé lặp lại:
nanqiaoTôi nói cuối kỳ tôi thi thật tốt......
Thầy giáo: "......
Điều này làm cho giáo viên hết chỗ nói, cô sửng sốt một hồi lâu mới xác định mình không có nghe lầm,
laoshi"Đây là ngươi muốn hảo hảo thi liền có thể thi tốt?"
Tiểu cô nương cũng bối rối, mờ mịt ngẩng đầu nhìn lão sư, đáng yêu làm cho người ta muốn nhéo một cái,
nanqiaoChẳng lẽ không phải sao?
Thầy: "... Em đừng tưởng rằng em đáng yêu là có thể hồ ngôn loạn ngữ......
Cô bé im lặng một chút, lúc này mới nhớ tới thành tích trước kia của mình, có chút sợ hãi cúi đầu:
nanqiaoThầy...... Em thẳng thắn với thầy một chuyện, thầy có thể đừng nóng giận...
Thấy tiểu cô nương đột nhiên như vậy, lão sư còn tưởng rằng nàng đã làm chuyện gì.
laoshi"Anh đánh nhau hay yêu sớm?"
Tiểu cô nương thẳng thắn:
nanqiaoKỳ thật, thành tích của em rất tốt......
Sư phụ: "..." Thiếu chút nữa tin vào tà của ngươi.
Nhìn vẻ mặt "nghe anh thổi" của cô giáo, cô bé nóng nảy,
Không đợi cô giáo nói không tin, cô bé chỉ vào chỗ cô giáo nói,
nanqiao"Bởi vì là song song hình tứ giác, cho nên có thể ra được..."
Thầy giáo vốn không thèm để ý, nghe thấy Nam Kiều nói rõ ràng, có chút kinh ngạc, chỉ vào đề tiếp theo: