Nam Kiều khóc càng dữ dội, thút thít, cũng không nói lời nào, một đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh.
Trong lòng người đàn ông mắng một câu, sau đó hung dữ với cô:
huangminghaoKhóc cái gì mà khóc? Cho lão tử đem nước mắt nghẹn trở về!
Tiểu cô nương rất ngoan đáp một câu:
nanqiaoĐược...... Ô ô......
Sau đó co rút co rút, ủy khuất lấy tay lau khô nước mắt, hai mắt đỏ rực, trong mắt còn tụ tập nước mắt, muốn khóc hay không khóc......
Hình như càng đáng thương.
Người đàn ông nghiến răng, cúi đầu mắng một câu thô tục.
Coi như hắn thua.
Hắn vươn tay, không tính ôn nhu kéo cô gái vào trong lòng, dùng ngữ khí rất không kiên nhẫn nói:
huangminghaoBộ dạng kìm nén thật khó coi, em vẫn nên khóc đi.
Sau đó hắn nghe thấy tiểu cô nương "Oa" một tiếng, khóc thật ủy khuất.
Hoàng Minh Hạo: "..." Người đàn ông có chút buồn bực, chẳng lẽ không phải cô lừa anh sao? Vì sao cô khóc ủy khuất như vậy?
Nước mắt Nam Kiều cũng chảy dài, vừa khóc liền khóc chừng mười phút, người đàn ông nghe mà động tâm cũng đau, vươn ngón tay lau nước mắt cho cô bé, giọng nói rất là bất đắc dĩ.
huangminghaoEm khóc đủ chưa?
Nam Kiều nức nở, vẫn không quên trả lời:
nanqiaoKhông...... Ô ô...... Không có......
Hoàng Minh Hạo không thể làm gì, lúc này muốn hung cũng không hung nổi.
huangminghaoNhưng em khóc đến tim anh cũng đau theo.
Nam Kiều nghe vậy, cố gắng khống chế nước mắt, sau đó ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nhìn người đàn ông, miệng nhỏ nhắn nhăn nhó:
nanqiao"Ta, ta cũng không muốn khóc, nhưng là ta, ta khống chế không được..."
Bả vai cô gái khẽ run rẩy, khóc đến chóp mũi đều đỏ, mang theo thanh âm nghẹn ngào nói ra lời này, không hiểu sao làm cho tức giận của người đàn ông cũng không còn.
Anh sờ sờ đầu cô gái, nhận mệnh dỗ dành:
huangminghaoĐừng khóc nữa được không? Em không so đo chuyện anh gạt em nữa.
Cô bé cố gắng lấy mu bàn tay lau nước mắt, mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, không nói lời nào nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ ngẩn ngơ một lát, mới dịu đi cảm xúc.
nanqiaoTa mới không có lừa ngươi.
Nam Kiều nói có chút ủy khuất:
nanqiaoNếu tôi không nói như vậy, với tính tình của cậu, cậu có thể học tập chăm chỉ không?
nanqiao"Ta cũng không phải cố ý muốn lừa ngươi, chẳng lẽ muốn chính miệng ta nói với ngươi ta sắp chết sao?"
Hoàng Minh Hạo: "......
Nam nhân thiếu chút nữa tức giận nở nụ cười, nhìn tiểu cô nương bị hắn giam cầm ở trên đùi:
huangminghaoCho nên ngươi gạt ta chính là đối tốt với ta sao?
Nam Kiều chần chừ một chút, gật đầu.
Sau đó lại có chút mê mang,
nanqiaoChẳng lẽ không phải sao?
Hoàng Minh Hạo lần này thật sự nở nụ cười.
Vốn đã không nổi nóng với cô, mỗi lần cô nói một câu một ánh mắt một giọt nước mắt một động tác, tính tình của anh sẽ biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại tràn đầy mềm mại.
Tuy rằng không tức giận, nhưng anh vẫn rất nghiêm túc nói với cô gái:
huangminghaoNgươi cảm thấy như vậy là vì tốt cho ta, nhưng đối với ta mà nói đó là đang cầm đao đâm ta còn nghĩ là vì tốt cho ta.
huangminghao"Ta tình nguyện chính miệng ngươi nói cho ta biết bệnh tình của ngươi, để cho ta ở thời gian cuối cùng trông coi ngươi, ta cũng không muốn ngươi một bên cho ta hy vọng, để cho ta cảm thấy ta sẽ cùng ngươi cả đời, một bên ngươi lại lặng lẽ rời đi."
Ngươi không biết, như vậy đối với ta đả kích lớn bao nhiêu......