Cho nên cũng có không ít người là vì cái này mỹ nhân mới tới đây, đương nhiên, cuối cùng vẫn là bị món ăn hấp dẫn.
Tiểu cô nương bị kéo về trên lầu, ngồi ở bên giường, tùy ý thiếu niên cho nàng lau mặt lau tay, tròn xoe mắt to nhìn hắn, ngoan ngoãn khéo léo dáng vẻ làm cho người ta manh ra một mặt máu.
Hoàng Minh Hạo không nhịn được nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, không nhịn được hôn lên môi cô một cái:
huangminghaoDụ dỗ tôi à? Nhìn tôi như vậy?
Nam Kiều gật đầu một cái, vươn tay ôm lấy cổ anh cọ cọ.
Thân thể Hoàng Minh Hạo cứng đờ.
Lập tức ôm lấy cô gái, còn không yên lòng sờ trán cô:
huangminghaoLàm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?
Nam Kiều rất ít khi thân cận với hắn như vậy, sợ tiểu cô nương có chỗ nào không thoải mái, Hoàng Minh Hạo nhịn không được lo lắng nói.
Nam Kiều lắc đầu:
nanqiaoChính là cảm thấy ngươi đối với ta thật tốt.
Lúc Hoàng Minh Hạo đi không mang theo cô, là bởi vì cô phải hoàn thành nhiệm vụ, một tuần sau liền tự mình đi tìm Hoàng Minh Hạo, sau đó đã được nam nhân nuôi ở chỗ này.
Từ sau khi cô đến đây, người đàn ông cơ hồ vô luận làm cái gì đều mang theo cô, chuyện gì về cô đều tự mình vận động, ngay cả rửa mặt gì đó có đôi khi cô lười, anh cũng sẽ nặn kem đánh răng cho cô há miệng là được rồi.
Hắn thật sự đem nàng sủng thành tiểu hài nhi.
Tiểu cô nương dính ở trên người nam nhân không muốn đi xuống, vốn là lười, hiện tại bị cưng chiều quen, càng thêm không có độ.
huangminghaoSao vậy? Hôm nay dính người như vậy?
Người đàn ông cười nhéo chóp mũi cô gái, cười cưng chiều.
nanqiaoKhông muốn động đậy.
Cô gái khoác cổ người đàn ông, hơi híp mắt, là vừa mới ngủ trưa tỉnh lại, còn có chút không có tinh thần.
Hoàng Minh Hạo bất đắc dĩ:
huangminghaoNgủ quá nhiều sẽ đau đầu.
Hoa quả và thức ăn được đưa lên, người đàn ông giúp cô gái xoa xoa huyệt Thái Dương, cô gái bưng một chén nhỏ, ăn dưa hấu bên trong, hơi cong khóe môi, cảm thấy mùa hè này thật tốt a.
Trong thế giới cổ tích, không có chiến tranh, có những con vật biết nói, có những nàng tiên, và ở đây những người tử tế sẽ được đền đáp xứng đáng.
Quan trọng nhất là, có người vẫn như cũ đem nàng trở thành tiểu công chúa đồng dạng sủng ái nàng.
Nam Kiều ngồi trên ghế, lắc lư đôi chân ngắn, lấy tay cầm dưa hấu, cũng đút cho người đàn ông một miếng.
nanqiaoTa nói cho ngươi biết, kỳ thật ta không lười.
Nam Kiều vừa ăn, vừa muốn vãn hồi một chút hình tượng của mình.
Trong mắt Hoàng Minh Hạo mang theo nụ cười:
huangminghaoKhông ai nói cậu lười.
Cô bé cũng cười, mặt mày cong cong nói:
nanqiaoTa vốn không lười.
huangminghaoỪ, Thất Thất chịu khó nhất.
Cô bé nghẹn họng, quay đầu nhìn người đàn ông xoa huyệt thái dương, bĩu môi:
nanqiao"Ta cũng không bắt ngươi nói dối..."
Hoàng Minh Hạo không nhịn được cười một tiếng, cầm lược gỗ chải tóc cho cô bé.
huangminghaoLười biếng cũng là do ta sủng ra.
Nam Kiều gật đầu đồng ý:
Cô chính là từ nhỏ được cưng chiều, mới lười biếng như vậy.
Nhìn cô bé đúng lý hợp tình gật đầu nói đúng, Hoàng Minh Hạo dở khóc dở cười, cảm thấy trong lòng ấm áp.
Hắn sủng ra.
Hắn còn muốn sủng cả đời.
-