NPC: Đoàn sủng Nam Kiều / Chương 155: Thế giới hai: Đồng thoại đều là giả (canh bảy)
NPC: Đoàn sủng Nam Kiều
  • Đại tỷ vừa nghe lời này, trực tiếp cầm roi vung về phía Nam Kiều.
  • Nam Kiều: "...???
  • nanqiao
    nanqiao
    Hệ thống! Nàng khi dễ ta!
  • Hệ thống nói:
  • xitong
    xitong
    Cậu gọi tôi cũng vô dụng, cậu phải gọi là nam chính.
  • Nam Kiều nghĩ, cũng đúng, vì thế lập tức hấp tấp chạy ra khỏi phòng bếp, đi thẳng đến phòng mẹ kế.
  • Người nào đó hoàn toàn quên mất, trong thế giới cổ tích mẹ kế đối với nàng thế nhưng là cỡ nào hung tàn, cũng đã quên nguyên chủ trong trí nhớ cái này mẹ kế đối với nàng bị hai cái tỷ tỷ khi dễ khoanh tay đứng nhìn...
  • Chờ Nam Kiều vui vẻ chạy lên lầu, vừa vặn nhìn thấy mẹ kế mặc một thân áo bào màu vàng nhạt sang trọng, đang từng bước từng bước, tao nhã từ cầu thang đi xuống.
  • Ánh mắt Nam Kiều sáng lên, oa một tiếng.
  • Hắn hỏi hệ thống:
  • nanqiao
    nanqiao
    Đây thật sự là Hoàng Minh Hạo sao? Sao không giống chút nào?
  • Hệ thống ồ một tiếng, thản nhiên đáp:
  • xitong
    xitong
    Dịch dung, đương nhiên không giống.
  • nanqiao
    nanqiao
    Hắn hiện tại thật cao quý tao nhã, có điểm giống phi tử trong hoàng cung.
  • Hệ thống không để ý đến cô, Nam Kiều đoán nó có thể lại đi dập CP gì đó.
  • Chú ý tới ánh mắt của Nam Kiều, mẹ kế dừng động tác, lạnh nhạt đến không nhấc nổi một tia gợn sóng con ngươi cứ như vậy nhìn lại.
  • Bị cặp mắt thâm thúy kia nhìn chằm chằm, Nam Kiều biết rõ mình đã thay đổi bộ dáng, cũng biết hắn không có ký ức của thế giới trước, nhưng không có lý do, vẫn là hoảng hốt luống cuống.
  • nanqiao
    nanqiao
    "Hệ thống, ngươi xác định hắn thật sự không có trí nhớ a?"
  • Hệ thống vẫn không để ý đến cô, đại khái là nghiện CP, không có thời gian để ý đến cô.
  • Nam Kiều cúi đầu, chột dạ, không dám đối diện với "mẹ kế" này.
  • dusula
    dusula
    Cinderella! Ngươi lại còn dám chạy! Ta xem ngươi có thể chạy đi đâu!
  • Trong lâu đài cổ yên tĩnh, đột nhiên truyền ra thanh âm của đại tỷ, phá vỡ yên tĩnh.
  • Thân thể Nam Kiều cứng đờ, lúc này mới nhớ tới đại tỷ ác độc phía sau còn cầm roi đuổi theo cô.
  • Giờ thì sao? Nam Kiều len lén nhìn mẹ kế, có chút hoảng hốt, hiện tại cô lại đột nhiên không dám tìm mẹ kế tìm kiếm sự che chở.
  • dusula
    dusula
    Chào mẹ.
  • Đỗ Tô Lạp nhìn thấy nữ tử phía sau Nam Kiều, cung kính thi lễ, sau đó mới giải thích:
  • dusula
    dusula
    "Chúng ta để cho nàng nhóm lửa nấu cơm, kết quả suốt nửa canh giờ, nàng ngay cả lửa cũng không có nhóm tốt!"
  • Nam Kiều: "..." Sao, đầu năm nay còn xem thường người không biết nấu cơm sao?
  • Trong lòng tiểu cô nương không ngừng nói thầm, trên mặt lại là một bộ sợ hãi sợ hãi.
  • Mẹ kế chỉ "Ừ" một tiếng, sau đó đi xuống lầu, ngồi xuống sô pha, nhắm mắt dưỡng thần.
  • Nam Kiều: "??" Vậy là hết rồi?
  • Ngươi nha không chuẩn bị cứu ta một chút?
  • Nam Kiều quả thực không thể tin được, tên này lại là Hoàng Minh Hạo?
  • Bất quá cẩn thận ngẫm lại cũng liền hiểu được, thế giới trước Hoàng Minh Hạo không phải cũng giống vậy sao, vừa ngạo kiều lại thích giả bộ cao lãnh, toàn bộ chính là một cái cực kỳ không được tự nhiên tồn tại.
  • Đương nhiên, đối với người không quan trọng, cho dù bị người đánh chết hắn cũng sẽ không nhìn nhiều một cái.
  • Giờ phút này cô bé lọ lem trong mắt hắn chính là loại người không quan trọng này.
  • Trong lòng Nam Kiều thở dài một tiếng, mắt thấy roi của đại tỷ sắp đánh xuống, Nam Kiều đột nhiên ngồi xuống đất, "Ai u" một tiếng, ôm lấy đùi đại tỷ, gào khóc lên.
  • zuozhe
    zuozhe
    ——
  • zuozhe
    zuozhe
    QAQ, cái thứ nhất thế giới đều kết thúc, chẳng lẽ ta còn không xứng có được cái bình luận dài sao
14
Chương 155: Thế giới hai: Đồng thoại đều là giả (canh bảy)