NPC: Đoàn sủng Nam Kiều / Chương 143: Ta tự hào y thuật cứu không được ngươi
NPC: Đoàn sủng Nam Kiều
  • Ông ấy nói:
  • linyanjun
    linyanjun
    "Ta có thể không chữa khỏi cho ngươi."
  • Tôi có thể không chữa khỏi cho cô...
  • Y thuật tự hào của ta không thể cứu ngươi......
  • Lúc hắn nói lời này trong ánh mắt có vài phần phức tạp, hắn lần đầu tiên hối hận, chính mình trước kia quá kiêu ngạo, luôn cảm thấy y thuật của mình không ai có thể so sánh, người mình muốn cứu không có cứu không trở lại.
  • Thật sự đến một ngày nào đó, hắn lại phát hiện, chính mình muốn cứu người thật sự cứu không trở về...
  • Nam Kiều không chút kinh ngạc.
  • Nếu là Lâm Ngạn Tuấn nói có thể cứu nàng nàng mới có thể kinh ngạc.
  • Tiểu cô nương cười nói:
  • nanqiao
    nanqiao
    Không sao, ta đã sớm biết kết quả như vậy.
  • Nàng nói ra lời này, sắc mặt Lâm Ngạn Tuấn không tốt lắm, mím môi nói:
  • linyanjun
    linyanjun
    Nếu như không ai phẫu thuật lung tung cho anh, bệnh tình của anh không chuyển biến xấu, thời gian sẽ nhiều hơn, tôi có thể chữa khỏi cho anh.
  • Tiểu cô nương ngược lại an ủi hắn:
  • nanqiao
    nanqiao
    Không sao, ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng chết, nếu có một ngày có thể không chết, ta mới có thể cảm thấy rất kỳ quái.
  • Vô luận là nàng tại Nam Canh quốc, hay là nàng xuyên đến trên thân thể này, nàng đều là từ lúc bắt đầu liền làm tốt tử vong chuẩn bị.
  • Lâm Ngạn Tuấn nghe xong lời này trầm mặc.
  • linyanjun
    linyanjun
    Hình như em không buồn chút nào.
  • nanqiao
    nanqiao
    Vì sao phải khổ sở a? Chết sớm đầu thai sớm, kiếp sau ta muốn làm thổ hào.
  • Tiểu cô nương ý cười dịu dàng, nói lời này nghe vào tai người khác lại cảm thấy rất chói tai.
  • Lâm Ngạn Tuấn đột nhiên cảm thấy trái tim có chút đau:
  • linyanjun
    linyanjun
    "Ngươi không có người để ý sao?"
  • Nam Kiều dừng một lát:
  • nanqiao
    nanqiao
    Có, có rất nhiều.
  • Cô bẻ tay chỉ số:
  • nanqiao
    nanqiao
    Anh, Phạm Thừa Thừa, Hoàng Minh Hạo, anh trai em, anh Chính Chính, Vương Lâm Khải......
  • Cô liệt kê hết chín người một lần, cho đến khi Lâm Ngạn Tuấn hỏi cô:
  • linyanjun
    linyanjun
    Không quan tâm đến ba mẹ cậu sao?
  • Tiểu cô nương rõ ràng sửng sốt.
  • Nàng tới thế giới này còn chưa gặp qua nguyên chủ ba mẹ.
  • Lâm Ngạn Tuấn không tiếp tục hỏi.
  • Nam nhân một lần nữa nhắm mắt lại, nhàn nhạt lên tiếng:
  • linyanjun
    linyanjun
    Ngươi đi đi.
  • Cô bé đi rồi.
  • Người đàn ông nhắm mắt nửa phút, một lần nữa mở ra, nhìn chằm chằm chỗ cô gái ngồi lúc trước ngẩn người.
  • Hắn để ý huynh đệ chết thời điểm hắn hận mình học chính là độc, để cho hắn nhìn người nọ trơ mắt chết ở trước mặt mình mà bất lực.
  • Sau đó hắn học giỏi y thuật, nhưng không còn ai muốn cứu nữa.
  • Về sau y thuật của hắn trở thành đứng đầu trong nước, người hắn muốn cứu không có cứu không trở lại, hắn cảm thấy nếu lại xuất hiện một người có thể làm cho hắn để ý, hắn nhất định có thể cứu.
  • Thực tế hôm nay nói cho hắn biết, hắn vẫn không thể.
  • Nam nhân đột nhiên cúi đầu cười một tiếng, rất thấp, mang theo vài phần câm.
  • Hắn cảm thấy ông trời đại khái là đang đùa giỡn hắn.
  • Để cho hắn hận chính mình, để cho hắn học y, để cho hắn đứng trên đỉnh cao, lại để cho hắn lại một lần nữa cảm nhận được mình học y hoàn toàn vô dụng.
  •   ……
  • Nam Kiều lại ở thế giới này thêm một tuần.
  • Nàng đợi được Chu Chính Đình trở về, lại không đợi được Phạm Thừa Thừa.
  • Lúc Chu Chính Đình trở về một thân đều là mồ hôi, trên người còn mặc một thân quân trang, bộ dáng như vậy dọa Nam Kiều nhảy dựng.
14
Chương 143: Ta tự hào y thuật cứu không được ngươi