NPC: Đoàn sủng Nam Kiều / 077: Đừng từ bỏ ta (12 càng)
NPC: Đoàn sủng Nam Kiều
  • laoshi
    laoshi
    Trở về viết hai ngàn chữ kiểm điểm thư, ngày mai giao cho ta, trở về đi.
  • Lão Phương phất phất tay, đuổi người.
  • Hoàng Minh Hạo rời đi, nhưng sự tình không kết thúc nhanh như vậy.
  • Trước kia là Lâm Nhiên che chở Hoàng Minh Hạo, nhưng gần đây Lâm Nhiên bị Chu Chính Đình nhốt lại, giáo chủ chính mình đều còn đang sốt ruột, nào có thời gian quản Hoàng Minh Hạo, huống chi hắn vốn là không thích cái này để cho con gái mình lần nữa cầu tình nam sinh.
  • Vết thương của Kỳ Phong cũng rất nghiêm trọng, bác sĩ đã đưa ra giấy chứng nhận, xin nghỉ đến bệnh viện, nghe bác sĩ nói phải nghỉ ngơi vài ngày.
  • Cứ như vậy, sự tình liền trở nên hơi lớn.
  • Giữa các học sinh bắt đầu truyền tin đồn, phần lớn mọi người đều hướng về phía Kỳ Phong, nhất là lúc ấy tận mắt nhìn thấy đấu pháp không muốn sống của Hoàng Minh Hạo, càng nói Hoàng Minh Hạo vô cùng khủng bố.
  • Học sinh như vậy tại sao còn ở lại trường? Không phải bị đuổi học sao? Cậu ta cũng không phải lần đầu phạm tội.
  • Ngôn luận tương tự như vậy rất nhiều, nhưng đại bộ phận đều là nam sinh nói, đồng tính trách móc nhau một nguyên lý, nếu như đánh nhau là nữ sinh, nói những lời này khẳng định cũng là nữ sinh.
  • Cả ngày, Hoàng Minh Hạo cơ hồ đều viết hai ngàn chữ kiểm điểm, cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ nên viết như thế nào, ngay cả một đám tiểu đệ tìm hắn nói muốn giúp hắn viết hắn cũng không phản ứng.
  • Viết một lúc lâu, thiếu niên phiền não gãi gãi tóc, từ trong ngăn kéo lấy ra trước đó bị hắn vò thành một cục bài thi, từng chút một cẩn thận mở ra.
  • Khoảng thời gian đó Nam Kiều không có ở đó, anh cho rằng cô đi rồi, xoa lại ném bài thi, cuối cùng vẫn nhặt về, luôn muốn chờ cô trở về.
  • Chính là Hoàng Minh Hạo cả ngày cũng không để ý tới người như vậy, sau khi chuông tan học cuối cùng của tiết học buổi chiều vang lên lại là người đầu tiên ra khỏi cửa phòng học.
  • Thiếu niên không đeo túi sách, đứng ở cửa trường học chờ người.
  • Giáo viên lớp Nam Kiều lại kéo dài giờ học, chờ cô ra khỏi trường, Hoàng Minh Hạo đã đợi nửa giờ.
  • Nhưng trên mặt thiếu niên không có nửa điểm không kiên nhẫn, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, con ngươi lúc trước luôn mang theo chút lệ khí lóe lên ánh sáng.
  • Anh ấy sẽ trở nên tốt hơn.
  • nanqiao
    nanqiao
    Hạo Hạo?
  • Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói của cô bé, Hoàng Minh Hạo ngẩn ra vội vàng quay đầu lại, liền thấy cô bé đeo cặp sách nhìn anh, vươn tay:
  • nanqiao
    nanqiao
    Bài thi đâu?
  • Hoàng Minh Hạo trầm mặc một chút, tay giấu ở sau lưng khẩn trương nắm một chút, lấy ra bài thi nhăn nhúm kia.
  • Nam Kiều: "...???
  • Tiếp nhận bài thi, khóe miệng cô gái khẽ co giật:
  • nanqiao
    nanqiao
    Bài thi đắc tội với cậu sao? Cậu ngược đãi nó như vậy?
  • Thiếu niên không nói. Sau khi xác định được điểm số, Nam Kiều mới mở miệng:
  • huangminghao
    huangminghao
    Ngươi phải đáp ứng ta một chuyện.
  • Hắn thi đến 30, nàng muốn đáp ứng hắn một chuyện.
  • Nam Kiều vẫn có chút chờ mong anh muốn cô làm gì, gật đầu:
  • nanqiao
    nanqiao
    Ngươi nói đi.
  • Thiếu niên đứng ngược chiều tà bắt lấy cổ tay trắng nõn của cô gái, cúi đầu đối diện với ánh mắt chờ mong của cô gái, nói một câu cô làm sao cũng không nghĩ tới:
  • huangminghao
    huangminghao
    Đừng từ bỏ tôi.
  • Đừng từ bỏ em, bất kể thế nào, chỉ cần anh không từ bỏ em, em nhất định có thể trở nên tốt hơn.
  • Nam Kiều sững sờ, nhìn cậu bé nghiêm túc rồi lại mang theo ánh mắt khẩn cầu, rõ ràng lúc mới gặp là một cậu bé lạnh lùng như ánh mặt trời rồi lại ngạo khí như vậy, ai biết nội tâm cậu rốt cuộc có bao nhiêu yếu ớt chứ.
14
077: Đừng từ bỏ ta (12 càng)