NPC: Đoàn sủng Nam Kiều / 010: Giận mà không dám nói
NPC: Đoàn sủng Nam Kiều
  • lộp bộp ", Nam Kiều siết chặt điện thoại, nuốt nước miếng.
  • Oh-mo.
  • Hiện trường lật xe.
  • Cô yên lặng cầm lấy điện thoại di động, tắt chuông báo động, sau đó nhếch miệng nặn ra nụ cười cứng ngắc, chậm rãi ngẩng đầu.
  • nanqiao
    nanqiao
    Chào......
  • Cô vẫy vẫy tay, khô khốc chào hỏi.
  • Thiếu niên không nói lời nào, một đôi mắt hạnh tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm nàng.
  • Nam Kiều cảm thấy bị nhìn có chút hoảng hốt, nghẹn họng, nghẹn ra một câu:
  • nanqiao
    nanqiao
    Thật trùng hợp a bạn học...... Ngươi cũng ở đây a......
  • Hoàng Minh Hạo vẫn không lên tiếng.
  • Nam Kiều trầm mặc một lát, cảm thấy mình có chút giống một kẻ ngốc.
  • Vì thế cô cất điện thoại di động, lên tiếng chào hỏi,
  • nanqiao
    nanqiao
    Vậy tôi đi trước đây. Hẹn gặp lại.
  • Nam Kiều vừa chuẩn bị đi cánh tay đã bị một đôi tay kéo lại, cô lại bị kéo đến trước mặt thiếu niên.
  • Anh khẽ nhếch khóe môi, đôi mắt hạnh mê người phản chiếu cô.
  • huangminghao
    huangminghao
    Anh bạn nhỏ, đối xử tốt với tôi như vậy sao? Còn giúp ta hù dọa đối thủ?
  • Hắn tựa như thật sự đang cùng một người bạn nhỏ nói chuyện phiếm giống như, còn hơi hơi cúi người xuống, biểu hiện ra hai người chiều cao chênh lệch.
  • Nam Kiều nắm chặt tay.
  • Quay đầu đi, mạnh miệng nói:
  • nanqiao
    nanqiao
    Ta chỉ là gặp chuyện bất bình hành hiệp trượng nghĩa mà thôi!
  • huangminghao
    huangminghao
    Hả?
  • huangminghao
    huangminghao
    Xem ra bạn nhỏ còn rất thấy việc nghĩa hăng hái làm.
  • nanqiao
    nanqiao
    Không, tôi là một học sinh giỏi.
  • Nam Kiều ngẩng đầu lên, có chút kiêu ngạo nói.
  • Hoàng Minh Hạo buồn cười, đưa tay xoa xoa đầu cô, dừng một chút rồi nói:
  • huangminghao
    huangminghao
    Về sau thấy chuyện như vậy đừng dùng biện pháp này, cũng chỉ có đám ngốc kia mới không nghe ra là điện thoại di động.
  • Nam Kiều: "..." Cho nên thật sự nói cô cũng là kẻ ngốc sao?
  • Thấy bạn nhỏ lại trầm mặc, trong mắt còn nghẹn chút bất mãn, Hoàng Minh Hạo đột nhiên cảm thấy tâm tình có chút tốt, lại xoa xoa đầu người ta.
  • Bị người xoa đầu như xoa đồ chơi, Nam Kiều tỏ vẻ rất khó chịu.
  • Nàng lui về phía sau một bước, nghẹn khuất nhìn chằm chằm hắn, giận mà không dám nói gì.
  • Nghĩ đến chính mình muốn hạ thấp đối phương hắc hóa giá trị, nàng trầm mặc hai giây, hỏi Vương Nguyên lão bà,
  • nanqiao
    nanqiao
    Mỗi cái nam chủ hắc hóa giá trị đều cao như vậy có phải hay không bởi vì đều có phát sinh qua một ít chuyện rất bi thảm ở trên người bọn họ?
  • Vợ Vương Nguyên nói phải.
  • Nam Kiều suy nghĩ một chút, nếu như muốn biết chuyện xảy ra trên người bọn họ từ căn nguyên giải quyết vấn đề, giá trị hắc hóa hẳn là sẽ giảm xuống không ít, nhưng phải biết rằng những chuyện này đầu tiên phải lấy được tín nhiệm của bọn họ.
  • Nếu muốn lấy được tín nhiệm, giống như...... không thể lui về phía sau?
  • Vì thế Nam Kiều chỉ có thể tiến thêm hai bước, trong ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên, xoay mặt đi, không tình không nguyện,
  • nanqiao
    nanqiao
    Chà đi.
  • huangminghao
    huangminghao
    Phốc xuy.
  • Hoàng Minh Hạo vẫn không nhịn được, cười ra tiếng.
  • Lần này hắn cũng không chỉ xoa đầu người ta, còn đem ma trảo vươn về phía mặt của nàng.
  • Bóp bóp.
  • Lại nhéo nhéo.
  • Xúc cảm không tệ, Q đàn Q đàn.
  • Nam Kiều: "......
  • Một người bạn nhỏ sắp xù lông ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn người đàn ông không biết xấu hổ này:
  • nanqiao
    nanqiao
    Nhéo đủ chưa?
  • Hoàng Minh Hạo theo bản năng muốn lắc đầu, sau đó chỉ thấy bạn nhỏ đẩy tay cậu ra, trong mắt tràn đầy ủy khuất đáng thương giận mà không dám nói gì, nghẹn khuất lại không dám nói.
  • Hắn nhịn không được có chút muốn bật cười.
  • Tâm tùy ý động, thiếu niên nhẹ nhàng cười một tiếng, lập tức chọc cho thiếu nữ trừng tới.
  • nanqiao
    nanqiao
    Tôi sẽ quay lại! Không bao giờ gặp lại nữa!
  • Người bạn nhỏ rõ ràng tức giận, giậm chân một cái xoay người rời đi.
  • Hoàng Minh Hạo cười nhẹ vài tiếng.
  • Sao trước kia không phát hiện trường học còn có bạn nhỏ đáng yêu như vậy.
  • Chờ sau khi nhìn bóng lưng Nam Kiều đi xa, thiếu niên liền hai tay đút túi, đi ra hẻm nhỏ.
  • ——
  • zuozhe
    zuozhe
    Ngày càng ba ngàn, gửi bản thảo hai ba trăm ngàn, yêu không! Xem xong nhớ quẹt thẻ chia sẻ! Tôi đang tham gia cuộc thi.
14
010: Giận mà không dám nói