Giờ bài tập, cả lớp đang ngồi trong lớp, một số thì đang làm bài tập, số khác thì đang tám truyện, tất nhiên là vẫn dữ được trật tự cho lớp khác học. Trong khi đó Krixi cứ ngồi bên cạnh Oliver ngơ ngơ ngẩn ngẩn ra, mồm thì cứ lầm bầm gì đó.
KrixiMẫu giáo, lớp 1, lớp 2, lớp 3,...
OliverNày, làm cái gì mà cứ ngẩn ngơ ra thế ?
KrixiÊ, tính ra ông với tui chơi với nhau 12 năm rồi đó.
Oliver cũng gật gù.
OliverHừm, cũng lâu phết rồi nhỉ.
Krixi nhìn người bạn của mình mà mỉm cười tự hào. Nhưng rồi cũng giở giọng trêu chọc.
KrixiHì hì, người ta đồn bạn bè chơi lâu như vậy sẽ nảy sinh tình cảm ó.
Oliver nghe xong liền quay sang mỉm cười.
OliverÊ, thấy chơi vậy cũng đủ lâu rồi, bo xì bo không ?
KrixiỦa cha nội, ông giỡn mặt đó hả !?
_______________
Tại trung tâm mua sắm.
5 người bạn bao gồm Alex, Mina, Kevin, Joe và Shermy đang cùng nhau ngồi ăn tại quán Fast Food với 5 đĩa gà rán. Trong lúc đang ăn, Joe lên tiếng.
JoeÊ, cho tao hỏi 1 cái !
Kevin ngoặm miếng đùi gà vừa nhai vừa nói.
Kevin*Nhồm nhoàm* Nói đi bé.
Joe quay sang Shermy.
JoeNè Shermy, tao biết mày rất ghét "ăn cơm chó" nên cứ nghĩ mày sẽ không để ý mấy chuyện tình cảm...
Shermy thở dài.
ShermyHaizzz...mày muốn hỏi tại sao tao lại là đứa đầu tiên biết mày với thằng Oliver hẹn hò chứ gì ?
Cả 4 người kia cúi người vào, riêng Kevin là bị Mina cầm cái dĩa lên đe doạ.
MinaLấy cái giấy lâu chùi sạch sẽ mồm miệng đi rồi hẵn chĩa cái mõm vào !
Kevin như một con cún, nghe lời đặt miếng gà xuống rồi cầm giấy lau tay lau miệng.
Shermy nhìn Joe mỉm cười.
ShermyMày có nhớ hôm tao qua trọ mày lấy xấp tài liệu không ?
ShermyRồi ai ở cùng mày khi đó ?
JoeOliver, lúc mày qua là tầm đầu giờ chiều.
Shermy gật gù.
ShermyỪ, xong mày kêu là 2 đứa bây học nhóm, xong tao mới quay lại trường để họp hội học sinh, khoảng 3 giờ chiều tao quay lại để trả đó nhớ không ?
Shermy gật đầu.
4 con người ngơ ngác nhìn nhau.
AlexỦa là sao má, tự nhiên chớt quớt chỗ đó xong cái phát hiện ra là sao ?
KevinTính ra tao chưa kịp load gì luôn.
Joe cũng khó hiểu khoanh tay.
JoeBây giờ sao nói rõ ra chứ !
ShermyThì đó, đầu giờ chiều tao qua thì quần áo tụi bây gọn gàng, tóc tai chải chuốt. Cái 2 tiếng sau tao quay lại thì áo quần xộc xệch, đầu tóc bù xù, nói vậy đủ hiểu là trong 2 tiếng đó tụi nó làm gì rồi !
Nói đến đây Joe mới che mặt, lấy ly nước ngọt uống, liếc mắt đi chỗ khác. Trong khi 3 người bạn kia thì thở dài bó tay.
AlexÔi "con" ơi, "mẹ" dặn mày bao lần mà không biết rút kinh nghiệm gì hết trơn, vậy mà bày đặt kêu giữ bí mật, giữ ông nội tao chứ ở đó mà giữ !
JoeThì...ai biết gì đâu...
KevinSống lộ liễu mà bày đặt kêu bí mật của người, đừng đem lên miệng nói ra cho thiên hạ, ai dè tự vạch cho thiên hạ xem luôn !
Joe cười đầy ngại ngùng.
JoeThôi mà...ai mà chả có lúc phạm lỗi...
_________________
Sam ngồi dạy học cho Benson ở quán cà phê mà Nora làm.
SamHaizzz, sai nè, ông phải tìm chiều dài đã rồi mới chứng minh ra được chứ. Rồi ở đây áp dụng công thức gì mới ra được đáp án ? Rồi số này lấy đâu ra, ông phải dựa vào đề bài chứ !
BensonỜm thì tôi áp dụng công thức khi nãy bà nói đó.
SamVậy thì phải ghi ra chứ, không ghi ra rồi làm sao giáo viên hiểu mà chấm điểm !
Sam có hơi chút suýt mất kiên nhẫn nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Benson chống cằm.
BensonĐâu phải tôi muốn làm sai đâu, nhiều công thức quá, tôi cứ bị quên hoài đó chứ, thề với bà, tối qua có dành thời gian ra luyện bài đoàng hoàng.
Sam đặt bút xuống, cô không muốn làm bộ mặt chán nản trước mặt cậu bạn. Sắp tới kiểm tra liên hoàn 4 môn. Mà cả 4 môn cậu đều đang yếu.
Cô khoanh tay nhắm mắt lại suy nghĩ xem có biện pháp gì để có thể giúp cậu học bài mà nhớ được công thức.
Benson ngồi đối diện cứ thế nhìn cô. Trong mắt anh, Sam là một người thật đặc biệt, cô mạnh mẽ, quyết đoán trong nhiều việc, đôi khi cũng thấy cô thật ngầu với những lần cô cứu những người bị bắt nạt, giống như cách cô từng cứu anh khỏi bọn giang hồ đã đuổi đánh anh trong thời gian dài.
BellHí hí, nhìn ngắm như vậy là không hay đâu nha cậu bé.
BensonBenson giật mình suýt nữa la lên, Bell nhanh chóng lấy tay bịt mồm lại.
Benson giật mình suýt nữa la lên, Bell nhanh chóng lấy tay bịt mồm lại.
BellĐừng có la lớn, đang trong quán cà phê, mọi người xung quanh để ý bây giờ !
Benson nheo mắt lại nhìn cô bạn đầy nhăn nhó, anh quên mất nhóm bạn anh hay chơi hệ tâm linh, đang yên đang lành là sẽ tự dưng từ đâu ra bất thình lình xuất hiện hù cho cậu muốn đau tim.
BensonNhỏ này, không xuất hiện bình thường được hả ?
BellNói gì vậy, tôi đi vô ông không để ý thì thôi, mắc gì quay sang nói tui, hay do mải mê chăm chú nhìn người ta quá nên...
BensonIm đi, đừng có mà nói xàm !
BensonBenson quay mặt đi chỗ khác, Bell cười hí hửng. Nếu Bell tới quán thì lớp của cô bạn với Sarah và David cũng đã tan.
BensonNora, bạn gái của Bell do hôm nay không có tiết học buổi chiều nên đã tranh thủ đi làm thêm. Benson nhìn cô đang bận order cho khách rồi lại còn phải làm luôn cả việc bưng bê ra cho khách, mấy nhân viên kia làm mà cứ rề rà, Nora phải chạy làm thay cho họ liên tục. Rồi anh nhìn sang Bell, ánh mắt của cô bạn nhìn vào khung cảnh phía trước cũng chẳng thoải mái một chút nào.
Benson quay mặt đi chỗ khác, Bell cười hí hửng. Nếu Bell tới quán thì lớp của cô bạn với Sarah và David cũng đã tan.
Nora, bạn gái của Bell do hôm nay không có tiết học buổi chiều nên đã tranh thủ đi làm thêm. Benson nhìn cô đang bận order cho khách rồi lại còn phải làm luôn cả việc bưng bê ra cho khách, mấy nhân viên kia làm mà cứ rề rà, Nora phải chạy làm thay cho họ liên tục. Rồi anh nhìn sang Bell, ánh mắt của cô bạn nhìn vào khung cảnh phía trước cũng chẳng thoải mái một chút nào.
BensonNhỏ đó hiền quá, chằng thà mấy đứa đó chưa quen việc đi thì không nói, đây tụi nó cứ phụ thuộc vô con Nora quá đâm ra thành thói quen.
Bell thở dài.
BellHaizzz, chỉ là cậu ấy giờ đây càng lúc càng lo về việc chỗ ở này nọ nên mới hùng hục đi làm như vậy đó.
Benson khó hiểu nhìn sang hỏi:
BensonChẳng phải 2 người ở chung với nhau à, bộ chủ trọ đòi hả hay sao ?
BellChủ trọ gì ở đây ! Tụi tui đâu có thuê trọ ở đâu.
Benson nheo mắt khó hiểu.
BellNora ở cùng với gia đình của tôi mà !
Benson bất ngờ, anh chỉ biết là 2 cô gái ở chung, nhưng mà ở chung cùng với cả gia đình bên đối phương thì thật sự bây giờ cậu mới biết.
Thấy Benson ngạc nhiên như vậy thì Bell có hơi ấp úng.
BellChuyện này...cũng dài dòng lắm.
Benson thấy vậy thì cũng không hỏi nữa. Anh chỉ gật gù rồi quay qua nhìn Nora khi này đang dặn dò nhân viên làm việc.
Như thể anh đã hiểu ra 1 phần nhỏ trong câu chuyện.
*RẦM*
Sam bỗng đập bàn, may là cũng không đập bàn quá to. Nhưng vẫn đủ khiến cho Benson và Bell, cùng với một số người xung quanh giật mình.
SamOk, tôi có cách này có lẽ sẽ giúp được ông.
Benson cũng chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn lại.
SamBây giờ muốn thành công thì cần phải có mục tiêu, tạo ra động lực học bài, dễ đạt điểm hơn !
Benson vẫn ngơ ngác.
Sam cầm cây bút chỉ vào các công thức.
SamKhông có làm bài gì nữa hết, nay đến hết ngày mai ông cứ học thuộc hết các công thức cho tôi, 3 môn kia cũng vậy, cho nó vững đi đã, tôi kiểm tra thấy thực sự ổn rồi hẵn tiếp tục làm bài tập.
BensonNghe cũng được, thế còn mục tiêu ?
Sam mỉm cười.
SamNếu cả 4 môn ông kiểm tra trên 5₫, tôi đây sẽ bao ông đi ăn, đi uống, đi coi phim và đi chơi luôn, thấy được không ?
Sam hùng hồn tuyên bố khiến cho anh chàng Benson há hốc mồm đầy ngạc nhiên, riêng Bell thì lại thấy khá bình thường với việc này, đây không phải lần đầu Sam chi tiền cho sự thành công.
BensonNày, không nhất thiết phải làm tới vậy đâu, điểm trên trung bình là tốt rồi !
SamSao lại không ? Ông đã nỗ lực đến thế rồi, nên là phải có cho ông phần thưởng thật xứng đáng cho công sức bỏ ra !
Benson nghe xong cũng có chút xúc động.
SamNhất là đối với đứa học hành cẩu thả như ông.
Sam chốt câu xanh rờn, Benson nghe xong mà cảm thấy có gì mới giáng vô đầu mình kêu lên một cái BOONG.
Bell ngồi cạnh cũng phì cười.
BensonCó nhất thiết phải chốt nghe câu cuối vậy không ?
Sam mỉm cười.
SamThì nói chung là tôi sẽ sẵn sàng bao ông đi ăn đi uống luôn đó. Có nỗ lực là sẽ có phần thưởng tương xứng.
Benson không biết phải nói sao, không ngờ cô bạn lại sẵn sàng chi trả cho mình đến thế. Cơ mà anh vẫn cảm thấy ngại lắm, dù cho là được bao đi chăng nữa thì anh cũng không thoải mái với việc một cô gái phải bỏ tiền ra chi trả cho mình.
Sam quan sát thấy Benson trông lúng túng thì cô cũng bắt đầu suy nghĩ lại.
SamUm...còn không thì cứ đợi đến lúc đạt đến kết quả đi, lúc đó hẵn quyết định sau.
Benson nghe vậy cũng gật gù.
BensonỪ, dù gì thì cũng đã kiểm tra đâu, chưa có kết quả nên cũng đâu nói trước...
Benson chưa nói xong thì Sam ngắt lời.
SamPhải tự tin lên chứ, kết quả có thế nào thì cũng đừng hạ thấp bản thân nghe chưa ?
Benson nghe vậy cũng khẽ mỉm cười. Bell nhìn cả hai, mắt của cô bạn cứ nhìn qua nhìn lại.
BellCó vẻ như đoá hoa đang chớm nở.
Nói một ngắn gọn vậy thôi, cô bạn nhẹ nhàng đứng lên chạy ra chỗ của Nora.
Sam nhìn cô bạn khó hiểu.
Benson thì biết nhỏ bạn đang bày trò trêu trọc nên coi như im lặng không nói gì, nhưng mặt anh có hơi đỏ lên xíu.
Sam thấy anh bạn cứ ngồi thừ ra nên nhắc nhở.
SamSao vẫn còn ngồi thừ ở đó, tranh thủ lấy công thức ra học đi, tối mai tôi khảo đó !
Benson nghe thế cũng mở sách vở ra ôn, miệng có khẽ cười. Người ta đã cố gắng vì anh rồi, Benson cũng không thể làm phụ lòng cô bạn được.
Bell nhìn 2 người họ, nhất là khi thấy cách Sam cố gắng giúp cho Benson trở nên tốt hơn, một chút ký ức bỗng ùa về trong tâm trí cô bạn, nghĩ đến quãng thời gian mà mình với Nora đang trải qua mà tâm trạng lại trở nên trầm đi. Cũng ngay lúc này, một bàn tay đưa lên xoa đầu Bell ở phía sau.
NoraCô bé hạt chuông của mình hôm nay sao thế này, cậu lo lắng chuyện gì sao ?
Bell quay lại thì thấy khuôn mặt lo lắng của Nora. Bell liền thay đổi sang khuôn mặt đầy dịu dàng.
BellKhông sao nè, suy nghĩ bâng quơ thui.
Vừa nói Bell vừa tựa vào vai Nora. Thôi thì phía trước còn dài, có nhau thế này là cũng tốt rồi. Chỉ là trong tương lai họ sẽ càng phải nỗ lực hơn nữa để có thể đi cùng nhau.
__________________
Hôm nay Joe và Benson đều có tiết học ngoại khoá. Joe do dậy trễ nên trong lúc vội vàng thay quần áo liền gọi luôn cho Benson:
JoeAlo, tao tới trễ xíu, mày giữ chỗ phụ tao nha.
Benson đầu dây bên kia điện thoại...
....vẫn còn đang nằm trên giường mắt nhắm mắt mở trong mơ hồ:
JoeM*##@!!! Cút luôn hai đứa !!
__________________
Pinky ngồi trong phòng vẽ tranh, cô bạn này có niềm đam mê rất lớn đối với môn nghệ thuật này, cơ mà trong CLB thường sẽ không mấy ai quan tâm đến tranh của cô cho lắm, đa số đều chọn cách né đi.
Điều đó làm cho 2 người bạn là David và Sarah thắc mắc và tò mò với tranh mà cô bạn Pinky vẽ. Thế là một hôm, Sarah và David cùng nhau rủ Pinky đi tới một nơi mà chắc chắn cô bạn rất thích.
Đó là quán cà phê hội hoạ, nơi mà bạn vừa nhâm nhi những tách cà phê vừa thoả sức sáng tạo ra các bức tranh. Công cụ vẽ, đủ các loại màu để phục vụ khách hàng, chỉ cần bỏ thêm tiền dịch vụ là tha hồ giải trí.
PinkyTrời ơi, sao giờ mình mới biết tới cái quán này vậy ?!
DavidQuán mới mở mà, lướt mạng thấy khen quá trời.
Sarah nhìn qua Pinky đang vô cùng hứng khởi, không khác gì trẻ con được nhận quà.
PinkyRất thích luôn, tụi mình đi vô đi !
David vội vàng đuổi theo khi thấy Pinky không chần chừ mả đi vô.
DavidKhoan, phải gọi cà phê thì mới...
Sarah cản lại.
SarahCậu xem coi được thì gọi ly trà sữa bạc hà cho Pinky, mình uống sinh tố dâu, cậu uống gì thì chọn nha, tý mình trả lại tiền cho.
Nói rồi Sarah cũng đi vô trong quán với Pinky, tiền dịch vụ vẽ ở đây sẽ được trả sau.
David chỉ biết mỉm cười lắc đầu rồi đi ra quầy gọi nước uống. Rồi cũng ra ngồi với 2 cô bạn, hai người chọn chỗ vẽ ngồi ở gần cửa sổ, bên ngoài là khung cảnh của thành phố nhộn nhịp.
Mắt của Pinky không ngừng toả ra sự phấn khởi. Ngồi xuống trước tranh vẽ, bên cạnh là một chiếc bàn nhỏ để ly uống nước.
SarahCậu phải lựa màu trước đã nha, quán này hiện tại chỉ có vẽ nước, vẽ chì, dụng cụ vẽ cũng đầy đủ đó, cậu tha hồ mà lựa chọn.
PinkyUkm, vậy mình đi lấy đây !
Cô đứng dậy chạy tới các kệ đựng màu sắc, dụng cụ bút vẽ.
David và Sarah ngồi xuống trò chuyện với nhau, hai người ngồi ôn lại quá khứ.
DavidNhớ hồi nhỏ mình với cậu với Finn cũng hay đi tới những nơi yên tĩnh như thế này nhỉ, hồi đó cứ rảnh rảnh là lại lén gia đình đi chơi.
Sarah bật cười:
SarahHồi đó tụi mình có tìm được cái bãi đất trống rồi đặt nó là căn cứ bí mật gì đó các kiểu nữa.
Cô nhớ lại quãng thời gian đó mà cảm giác thời gian trôi qua thật là nhanh. Hồi còn nhỏ, Sarah khi đó vẫn còn cái tên là Billy, với vẻ ngoài nhút nhát của mình nên bạn bè trêu chọc suốt.
Chỉ cho đến khi gặp được David với Finn, cô mới thực sự cảm giác an toàn.
SarahNghĩ lại, hồi đó mình nhút nhát lắm, sợ đối diện với mọi thứ, chỉ biết dựa vào hai cậu là nhiều.
Rồi cô nhớ lại khi Finn rời đi cùng với cha, David đã buồn đến như thế nào, cũng may là vẫn gặp lại sau nhiều năm và được đi học cùng nhau.
Sarah mỉm cười, cô vẫn còn nhớ như in cảm giác khi Finn rời đi. Lúc đó cả ba mới chỉ 10 tuổi, còn quá nhỏ để hiểu được những gì đang xảy ra. Cô chỉ biết rằng Finn và David là 2 người bạn thân duy nhất của mình, và khi Finn chuyển đi thì cảm giác khi đó là sự thất vọng, buồn bực, khó chịu đan xen vào với nhau, nhóm 3 người chơi thân xong một người chuyển đi, cảm giác không còn được trọn vẹn.
Chưa kể khi đó Finn là người luôn bày ra các ý tưởng trò chơi như đóng vai cướp biển, anh hùng giải cứu thế giới, zombies,...hầu như đều do Finn bày ra hết, nên khi Finn chuyển đi thì đó khoảng thời gian khó khăn nhất với David và Sarah.
Giờ nghĩ lại tự nhiên thấy có lỗi ghê á !
SarahGiờ nghĩ lại tự nhiên thấy có lỗi ghê á !
David bất ngờ khi nghe cô nói vậy:
DavidỦa, sao tự nhiên lại cảm thấy có lỗi ?
Sarah chỉ nhẹ nhàng hỏi:
SarahHồi Finn rời đi, cậu buồn lắm đúng không?
Buồn chứ, toàn là người bày trò cho tụi mình chơi chứ đâu, như một người Leader vậy !
SarahHồi đó nhìn ông buồn quá trời, mà lúc đó lại chả biết phải nói gì để an ủi ông hết trơn.
DavidBuồn chứ, toàn là người bày trò cho tụi mình chơi chứ đâu, như một người Leader vậy !
David nghe vậy thì trố mắt ra, anh thở dài trước sự tự trách của Sarah, anh nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu cô.
DavidThiệt chứ, ngốc vừa thôi, tôi cảm ơn còn không hết nữa mà ở đó mà trách bản thân mình !
Được xoa đầu thì có chút ngại ngùng nhưng cô cũng chả kêu anh dừng lại.
DavidHồi đó bà mà không qua nhà tôi kiểm tra xem thằng này còn sống hay đã chết, chắc tôi cũng chả có động lực nào mà đi ra ngoài lại, chắc thành thằng tự kỷ lâu rồi chứ đùa !
Sarah nghe xong cũng khẽ mỉm cười.
DavidNên là chả có gì phải cảm thấy có lỗi nhá !
Cả 2 nhìn nhau có chút ngại ngùng, David nhận ra mình lại xoa đầu cô trong vô thức, còn Sarah được xoa đầu cũng bị chung cảm xúc.
DavidTự nhiên ngồi ôn lại quá khứ ta ?
SarahNhắc đến quá khứ, cái năm cấp 2 của tụi mình ở trường cũ...
Nói đến đây, khuôn mặt của 2 người bị trùng xuống.
SarahHồi cấp 2, cậu đã giúp mình rất nhiều. Lúc đó mình bị bắt nạt vì mình là...
David ngắt lời cô
DavidCậu vẫn còn nghĩ đến nó à?
SarahỪ, lâu lâu mình vẫn nghĩ đến. Thật lòng thì mình không muốn quên.
SarahVì đó là những ký ức quý giá của mình. Nó đã khiến cho mình trân trọng tình bạn này hơn bao giờ hết.
David mỉm cười khi nghe câu trả lời, 2 người họ đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài, những đứa trẻ đang nô đùa với nhau ở trên đường phố.
David quay sang Sarah:
Sarah tỏ ra vẻ bí hiểm.
SarahCậu còn nhớ câu nói đầu tiên của cậu nói với mình khi mình ở trong hình hài con gái không?
Anh chàng bất giác đỏ mặt làm cho Sarah cười lên khúc khích.
SarahSao thế, cậu quên rồi hả ?
DavidKhông phải, ý là...tớ...đã nói là...cậu...
Không hiểu sao, trong lòng cô bỗng suy nghĩ: "Trông cậu ấy đáng yêu quá !"
David như muốn trốn đi chỗ khác nhưng Sarah đã hỏi thì phải trả lời, anh định nói gì đó thì Pinky đã quay lại.
PinkyMình đã lựa xong rồi nè. Bây giờ mình bắt đầu vẽ thôi.
DavidĐược rồi, chúng ta bắt đầu thôi.
David và Sarah cùng với Pinky bắt đầu vẽ tranh, tạm dẹp đi chủ đề khi nãy. Họ vẽ những gì mà họ yêu thích, những gì mà họ muốn thể hiện.
Sau một hồi suy nghĩ, cả 3 chọn vẽ chủ đề đơn giản là một con mèo. Tuy không bằng Pinky, nhưng David và Sarah được biết tới là có năng khiếu hội họa. Đồ uống cũng đã được đem ra, ba người họ chăm chú ngồi vẽ, mãi cho đến khi khách bắt đầu thưa dần đi.
David thì thực ra vẽ cũng xong lâu rồi, nãy giờ anh ngồi chơi game để cho 2 cô bạn ngồi vẽ là chủ yếu. Lâu lâu cũng chuyện trò một tý.
SarahWOAA...cuối cùng cũng xong rồi.
Cô đặt bức tranh xuống rồi vươn vai một cái.
Cô đặt bức tranh xuống rồi vươn vai một cái.
Nhìn sang David.
SarahHửm! Cậu vẽ xong từ khi nào thế ?
DavidLâu rồi, ngồi chơi game với Joe nè. Tôi xem tranh của cậu được không ?
Sarah có hơi chút ngượng ngùng khi nhìn vào bức tranh của mình.
SarahỜm....nói trước là nó hơi chút trẻ con đó nha.
David bật cười.
DavidBà vẽ thế nào với tôi mà chả đẹp, đâu, tôi coi thử nào.
Nói rồi anh nghiêng bức tranh về phía mình để nhìn.
DavidÔ, dễ thương chứ bộ.
Bức tranh này là một bản vẽ đen trắng mô tả một con mèo con đang ngồi trên một nền trắng. Con mèo con có thân hình nhỏ nhắn, với bộ lông màu xám trắng. Nó có cái đầu tròn, đôi tai to và đôi mắt xanh to tròn. Con mèo con đang ngồi với tư thế thoải mái, với hai chân trước duỗi ra trước và hai chân sau gập lại.
Bức tranh được vẽ theo phong cách hiện thực, với các chi tiết được vẽ tỉ mỉ. Bức tranh tạo cảm giác đáng yêu và ngộ nghĩnh.
Sarah nghe vậy có chút đỏ mặt.
SarahVậy còn của cậu thì sao, mình xem được chứ.
David nhìn vào bức tranh, sau đó dành một ánh mắt đặc cho Sarah.
DavidĐừng có bất ngờ nha.
Sarah nghe vậy cảm thấy tò mò, David xoay bức tranh lại. Sarah nhìn vào và ngay lập tức trố mắt, hai tay che miệng lại.
Sarah như bị đứng hình.
Bức tranh này là một bức tranh vẽ theo phong cách hoạt hình mô tả một con mèo con màu trắng với lông màu xanh và hồng. Con mèo con có thân hình nhỏ nhắn, với đầu tròn, tai to và mắt to tròn. Nó có cái mũi màu hồng và cái miệng nhỏ với đôi môi hồng, với một chiếc vòng cổ màu xanh và hồng có hình trái tim và ngôi sao.
Nhưng bức tranh này có một sự đặc biệt ở hình nền, đó là màu sắc của cờ cho bản dạng giới chuyển giới. Cờ chuyển giới có 5 sọc, với 2 sọc xanh dương ở trên và dưới, 2 sọc hồng ở giữa và một sọc trắng ở giữa. Màu xanh dương và hồng là những màu sắc truyền thống được sử dụng để đại diện cho giới nam và giới nữ. Sọc trắng ở giữa tượng trưng cho sự kết hợp giữa hai giới tính này.
Sarah nhìn vào bức tranh mà cảm xúc nó vui một cách lạ thường.
DavidSao thấy đẹp không ?
Sarah nhìn lên David thấy trông rất háo hức chờ câu trả lời.
SarahMÌNH CỰC KỲ THÍCH LUÔN !
David chỉ cần vậy thôi đã nở một nụ cười thật tươi, có chút tự hào về bản thân.
Pinky ngồi gần đó lắng nghe toàn bộ cuộc hội thoại mà không ngừng tự hỏi: "Sao hai người này vẫn chưa thành cặp ?"
PinkyHì hì, có vẻ như có một khung cảnh rất đỗi chi thân thiết giữa 2 người đó nhỉ ?
Ngay lập tức cả David và Sarah liền quay sang với khuôn mặt đầy hoảng hốt.
DavidNói cái gì vậy ? Tụi tôi chỉ là bạn thôi !
Nghe xong mặt của Pinky hiện rõ ra sự bất lực, cô bạn không nói gì nữa mà chỉ thở dài ra.
PinkyNgày đấy chắc còn lâu lắm đây.
Vừa nói vừa chẹp miệng lắc đầu, cô tiếp tục đưa bút lên vẽ bức tranh.
PinkyUm, cũng sắp xong rồi, tô đậm thêm một số chỗ thôi.
DavidQuả là một hoạ sĩ tương lai ta, luôn luôn tỉ mỉ trên từng đường nét.
Cứ mỗi lần được khen là hoạ sĩ hay nói về tài hội hoạ của mình thì Pinky luôn cười khoái chí hoặc đỏ mặt.
David và Sarah cười tủm tỉm thì cũng bật cười theo.
Khi này một số nhân viên trong quán bắt đầu đi tới từng bàn để thông báo quán sắp đóng cửa.
Một chị nhân viên trông cũng rất xinh xắn cùng nụ cười trên môi cũng đi tới.
"Bạn ơi, hiện tại quán chúng mình..."
Cô khựng lại khi nhìn vào bức tranh của Pinky.
Cả David và Sarah nhìn thấy khuôn mặt của chị nhân viên khi thấy bức tranh của Pinky thì họ cũng ngay lập tức bị giật mình.
DavidUm....có chuyện gì sao ạ ?
Người nhân viên nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc và cố gắng niềm nở lại.
"À dạ, cho mình xin lỗi ạ, mình xin thông báo quán sắp đóng cửa nên mọi người hãu tranh thủ thời gian nha ạ."
Cả 3 nghe vậy thì cũng gật gù. David và Sarah mới tò mò hỏi.
DavidBà vẽ gì thế Pinky ?
PinkyThì tụi mình đều chọn chủ đề là vẽ mèo mà, mình vẽ cặp mèo con với mèo mẹ.
Sarah thắc mắc nếu vậy thì tại sao khi nãy nhìn sắc mặt người nhân viên khi nãy trông có vẻ kinh hoàng như thế.
SarahTụi tôi coi được không ? Nghe có vẻ dễ thương đó chứ.
Pinky chần chừ một chút rồi cũng đồng ý.
PinkyUm...ok, vậy 2 người coi rồi góp ý nha ?
Nói rồi Pinky xoay bức tranh mình lại.
PinkySao ? Cả hai thấy sao ?
David và Sarah nhìn vào bức tranh của Pinky mà giật mình chảy toát mồ hôi. Bức tranh vẽ một cặp mèo con và mèo mẹ, nhưng những con mèo trong bức tranh không hề dễ thương như họ tưởng tượng.
Hai con mèo với đôi mắt lớn và rỗng, tạo ra một cảm giác không có linh hồn hoặc bị ám ảnh. Cả hai con mèo đều có nụ cười quái dị. Bối cảnh thành phố u ám với những đám mây đen, như thể có một cơn bão sắp xảy ra. Bức tranh chỉ có hai màu đen và trắng, tạo ra một hiệu ứng tương phản mạnh mẽ và làm nổi bật sự đáng sợ của hai con mèo.
Bầu không khí bí ẩn và ma quái. Hai con mèo trông giống như những sinh vật trong anime kinh dị, thành phố cũng có một vẻ đẹp ảm đạm, như thể nó là một nơi của những bí mật và nguy hiểm.
Pinky vẫn hớn hở chờ đợi câu trả lời của David và Sarah. Cô không hề biết rằng bức tranh của mình lại có tác động mạnh mẽ đến họ như vậy.
David nuốt nước miếng, cố gắng tìm câu từ để nhận xét. Anh biết rằng Pinky rất tâm huyết với bức tranh này, anh không biết phải nói sao cho Pinky không buồn.
DavidỪm... bức tranh của cậu... rất...
Pinky thấy cảm xúc trên khuôn mặt của David như nhìn ra được vấn đề về bức tranh của mình, cô thở dài nghĩ chắc cũng vì thế mà CLB không ai dám nhận tranh của cô.
PinkyChắc bức tranh của mình không được đẹp lắm nhỉ? Có lẽ do mình vẽ hơi quá tay rồi.
Sarah nhìn thấy Pinky buồn bã, cô cũng thấy buồn theo. Cô biết rằng Pinky rất có năng khiếu hội họa, nhưng cô lại không biết cách thể hiện nó một cách phù hợp.
SarahThôi nào, đừng buồn. Bức tranh của cậu vẫn có phần thú vị, vẽ rất chi tiết, những con mèo trong tranh trông rất sống động. Có thể là vì cậu vẽ theo cảm xúc của mình nên bức tranh mới có phần đáng sợ như vậy.
Pinky nghe vậy thì vẫn còn hơi băn khoăn về khả năng vẽ của mình.
PinkyTớ biết rồi, tớ cũng thấy bức tranh của mình hơi...lạ một chút. Nhưng tớ thích vẽ như vậy, nó thể hiện được cảm xúc của tớ.
David cũng quan sát bức tranh và thêm góp ý.
DavidMà cậu thử đi gặp Sam xem, cậu ấy cũng có kiến thức am hiểu về vẽ, chỉ khác là cậu ấy là dân vẽ truyện thôi, chứ không phải vẽ phong cảnh như cậu.
Pinky nghe vậy thì cũng gật gù, có lẽ cô nên đi tìm sự góp ý từ người khác.
Sarah thắc mắc
SarahÀ, mình thắc mắc là những người trong CLB không ai hướng dẫn cho bà à?
Pinky thở dài:
PinkyHọ đều bận với việc vẽ của họ, nên thường không có nhiều thời gian để quan tâm đến việc của người khác. Hơn nữa, mình cũng không biết bắt chuyện với họ như thế nào cả.
David nghe vậy thì cũng gật gù:
DavidTính của cậu cả nhóm hiểu mà, đừng có cảm thấy tự ti về bản thân mình, chỉ cần cậu chủ động bắt chuyện với họ, họ sẽ sẵn sàng giúp đỡ cậu. Cậu có thể tham gia các hoạt động của CLB, hoặc đơn giản là hỏi ý kiến của họ về bức tranh của cậu. Mình tin rằng họ sẽ không ngần ngại mà giúp đâu.
Sarah cũng động viên:
SarahCứ tự tin và thả lỏng bản thân. Mình tin là cậu sẽ có thể kết bạn được với mọi người trong CLB.
Pinky cũng gật gù và cảm ơn 2 người bạn.
Cả 3 bắt đầu nhìn vào đồng hồ và bắt đầu sửa soạn ra về.
DavidThôi, mình đi về thôi. Trời cũng tối rồi.
SarahỪ, mình cũng đói rồi.
Cả 3 đứng dậy và đi ra khỏi quán cà phê.
DavidMai tớ và Sarah sẽ đi ăn tối, cậu có muốn đi cùng không ?
SarahTụi mình có rủ cả Maria và Sam nữa đó, có gì cậu đi gặp Sam cũng được đó.
Pinky nhìn 2 người bạn của mình mà mỉm cười.
Còn với bức tranh thì....
"Á Á Á Á, QUẢN LÍ ƠI ! BỨC TRANH GÌ THẾ NÀY !?!?" - Cô nhân viên đang bê đồ dọn vô thì bị bức tranh con mèo của Pinky dọa cho sợ hét lên.