Mỗi Ngày Em Trai Nhỏ Đều Thích Tôi / Chương 9: Em trai nhỏ rất nổi tiếng
Mỗi Ngày Em Trai Nhỏ Đều Thích Tôi
  • Không ngoài dự đoán, Jeon JungKook vinh dự đứng đầu khoa thi, trở thành sinh viên thủ khoa đầu vào của Trường Đại học XX. Với số điểm cao chót vót, Jeon JungKook nhanh như cắt lọt và mắt xanh của rất nhiều sinh viên cùng thi chung ngày hôm ấy.
  • Tin đồn càng bay xa càng dẫn đến rất nhiều phiền toái đi theo, trong đó, có lẽ là những lời đàm tiếu không tốt đến từ những kẻ có dã tâm ghen tị. Tuy nhiên, đối với một người như Jeon JungKook, chỉ vài lời bịa đặt thì không cần hắn phải để tâm.
  • Nhưng nói thì nói như vậy, thế nhưng đã một tuần trôi qua từ khi kỳ tuyển sinh kết thúc, các sinh viên năm nhất chính thức bước chân vào con đường học vấn, tin đồn nhảm vẫn luôn chạy đến tai hắn, và việc hắn mỗi ngày đều bị làm phiền vẫn diễn ra như cơm bữa. Để không gây phiền phức cho Park JinMin, Jeon JungKook đã không nhắc đến những chuyện hắn gặp cho anh, thậm chí đồng ý dấu đi thân phận anh em của hai người ở trường học.
  • Có lẽ Park JinMin vì muốn tốt cho Jeon JungKook nên đã làm thế, còn về phía Jeon JungKook, ban đầu hắn kịch liệt phản đối, nhưng sau vài lần dỗ ngọt đủ điều thì hắn cũng đã đành gật đầu chấp nhận.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Chậc, thật ngứa mắt.
  • Jeon JungKook nhíu mày thầm nghĩ, xung quanh hắn là một tốp nữ sinh viên vây quanh, người cầm bánh, người cầm hoa chen nhau tăng cho Jeon JungKook, một số vì không chen được chỉ có thể đứng nếp qua bên ngậm ngùi đỏ mặt.
  • Jeon JungKook vô cùng chán ghét mùi nước hoa trên người bọn họ, nhất là khi trời chỉ vừa bước qua mùa hè, cái nóng khắt nghiệt vẫn chưa giảm mà những con người này giống như bị bỏ đói, hết lần này đến lần khác làm phiền hắn.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Các cậu, tôi sắp phải vô lớp rồi.
  • Giọng hắn không lạnh không nhạt, biểu cảm không hề dao động, nhưng bên trong chỉ mong nhanh chóng đuổi khéo bọn họ đi mà thôi.
  • Nhưng đám nữ sinh lại không nghĩ như vậy, bọn họ được nghe giọng của Jeon JungKook càng thêm tin thần, phấn khích mà hú hét.
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Vào tiết rồi các em còn đứng đây à?
  • Park JinMin nhíu mày lườm đám nữ sinh, triệt để khiến bọn họ sợ hãi, ba chân bốn cẳng chạy một mạch về trước, phút chốc đã không thấy đâu.
  • Nhìn đám nữ sinh đã rời đi, Park JinMin thở dài tiếp tục đến trước Jeon JungKook, lạnh nhạt nói:
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Jeon JungKook... em lát nữa không cần vào lớp tôi đâu.
  • Jeon JungKook còn đang mơ hồ không hiểu chuyện gì xảy ra thì Park JinMin đã rời đi, khoảnh khắc anh lướt nhẹ qua Jeon JungKook, hắn cảm giác như có một nổi sợ đang dần hiện rõ, phút chốc níu tay Park JinMin lại.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    T... tại sao?
  • Trán hắn toát nhẹ mồ hôi, nhưng càng muốn tra hỏi, ánh mắt lạnh lùng như thể hai người không quen biết nhau của Park JinMin càng khiến hắn không tài nào hiểu rõ được. Jeon JungKook thả lỏng tay Park JinMin, sau đó lặng lẽ siết chặt hai tay thành quyền, nghẹn ngào trả lời:
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Em hiểu rồi... thưa giáo sư.
  • Không gian yên tĩnh trải qua một tiếng đồng hồ, trong lúc đó, Jeon JungKook vẫn ngoan ngoãn ngồi trong thư viện, miệng cắn bút, trang giấy hắn nguệch ngoạc hai ba dòng tên của Park JinMin.
  • Hắn vẫn không hiểu tại Park JinMin lại giận hắn, tại sao không muốn nhận hắn. Không phải hắn rất ngoan sao? Rốt cục hắn còn phải làm gì nữa thì Park JinMin mới toàn tâm chú ý đến hắn.
  • Dòng suy nghĩ chạy đi chạy lại trong đầu hắn, phút chốc cây bút đã bị hắn vô tình cắn nát lúc nào không hay. Mực đen chảy ra dính vào khóe môi lẫn làm nhòe đi chữ viết trên trang giấy, Jeon JungKook vội vã chùi đi, bộ dạng lúng túng đáng yêu của hắn đều thu vào mắt Park JinMin đang đứng từ xa.
  • Anh không lạnh không nhạt không lên tiếng, bước từng bước về phía hắn, sau đó nhẹ nhàng thốt lên:
  • Park JinMin
    Park JinMin
    lớn vậy rồi, vẫn không bỏ được thói quen cho đồ vào miệng sao?
  • Giọng của Park JinMin rất nhẹ, giống như làn gió thổi nhẹ qua tai Jeon JungKook, khiến hắn không kiềm được đỏ nhẹ vành tai, ngượng ngùng che đi vết mực loang trên khóe miệng, lấp bấp:
  • Đây là người duy nhất đến gần hắn mà không khiến hắn cảnh giác, nếu lúc này mà là người khác, có lẽ Jeon JungKook đã không nhịn mà dùng lực ra sau. Thật ra, việc Jeon JungKook nhận ra được Park JinMin chắc là vì mùi hương phát ra từ người anh mang đến sự bình yên kỳ lạ, khiến hắn bất giác mất đi sự cảnh giác thường ngày.
  • Park JinMin cong môi, xoa nhẹ mái tóc đen bồng bềnh của hắn, sau đó lấy chiếc khăn tay trong ngươi đưa lên khóe môi lau cho hắn. Xúc giác mát lạnh từ chiếc khăn tay được thấm nước làm hắn dễ chịu, nhắm mắt dựa lên tay Park JinMin, tận hưởng cảm giác được đối phương chăm sóc.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Hyung... nếu như chỉ có hai chúng ta, không cần gọi giáo sư có được không?
  • Jeon JungKook nháy mắt nhìn hắn, biểu cảm cún con dường như rất mong chờ câu trả lời của Park JinMin.
  • Park JinMin thở dài, dừng lại hành động lau môi cho hắn, bất đắc dĩ nói:
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Ừm, vậy cũng được.
  • Thật ra lúc nãy Park JinMin chỉ cảm thấy hơi tức giận Jeon JungKook vì sự nổi tiếng của Jeon JungKook, anh thật sự rất sợ nếu như cứ trở thành tâm điểm như vậy Jeon JungKook sẽ lơ là việc học mất. Vốn dĩ tới đây tìm hắn để dạy dỗ vài lời, nhưng nào ngờ chỉ vừa nhìn vào ánh mắt đáng thương của hắn một lúc, anh lại mềm lòng, nửa lời trách mắng cũng không thể thốt ra được.
  • Anh thật sự phải kiểm điểm lại bản thân hơn mới được, không thể cứ mãi chiều chuộng Jeon JungKook, để hắn ỷ lại vào anh.
  • Park JinMin vừa vui vẻ trò chuyện với Jeon JungKook, vừa lo nghĩ đến vài chuyện.
  • Hình như, anh đã lâu rồi chưa tới quan bar vui vẻ rồi nhỉ?
14
Chương 9: Em trai nhỏ rất nổi tiếng