Mỗi Ngày Em Trai Nhỏ Đều Thích Tôi
  • Sau màn chào đầy mùi thuốc súng trước của bệnh viện, cả hai đã đi đến một phòng tập kín.
  • Dưới bầu không khí ngột ngạc đó, Jack dường như chẳng có mấy động thái ngăn cản nào bên ngoài.
  • Tuy vậy, điều đó không có nghĩa là gã không hề lo lắng. Thậm chí, dù nét mặt lạnh lẽo không đoái hoài đến Kim TaeHyung, thì trong thâm tâm, gã vẫn trông mong anh sẽ bình an vượt qua.
  • Jack không phải đang lo thừa. Gã đã đi theo Jeon JungKook bao lâu rồi, còn không hiểu rõ tính khí điên cuồng của vị thiếu gia.
  • Một kẻ không ngại có tư tưởng giết cha làm thế nào có thể nhẹ tay với kẻ bị xem là cái gai trong mắt. Kim TaeHyung có thể được xem là loại gai khó nhằn nhất. Tuy vậy, ở acis thời điểm Jeon JungKook chẳng còn điểu gì cản trở nữa, hắn tuyệt nhiên không cần quan tâm đối phương có là ai.
  • Nghĩ đến đây, Jack truồng mặt xuống thấp, hai mắt nheo nheo tựa một kẻ u sầu.
  • Jack
    Jack
    Tôi đi lấy hộp y tế
  • Lời vừa dứt, hai con người với khí thế ngang tầm cũng vừa lúc bước lên sàn đấu. Không một ai mở lời khiêu khích, tuyệt nhiên đều là đang chuẩn bị cho tâm lý đối với kẻ trước mặt.
  • Trước đó Kim TaeHyung rất mạnh miệng, cơn giận thay Park JinMin càng khiến anh chẳng mấy quan tâm bản thân có đánh lại Jeon JungKook hay không. Nhưng khi ngẫm lại, đối với một người cả đời chỉ có thể cống hiến cho nghệ thuật như anh, tay chân vận động nhiều lắm thì tập gym qua loa, còn không dám nói đến có luyện võ hay không.
  • Nói lại, Kim TaeHyung đánh là theo bản năng, chung quy sớm đã biết bản thân không có cơ hội tay đôi với một đứa đã qua những màn huấn luyện cao.
  • Diễn biến ấy đương nhiên không sớm thì muộn cũng lộ tẩy hết trên từng lỗ chân lông của anh. Nhưng trước khi đến lúc đó, anh vẫn sẽ tiếp Jeon JungKook một cách nhiệt tình nhất.
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Jeon JungKook… tao thích Park Jinmin. Cho nên dù thắng hay thua, tao cũng sẽ không để mày làm tổn thương Park JinMin thêm một lần nào nữa!
  • Thực buồn cười!
  • Jeon JungKook lạnh mặt nhìn sâu vào đôi mắt Kim TaeHyung, với khí thế và áp lực mà hắn tạo ra, hắn đã không thèm quan tâm đến những lời Kim TaeHyung nói nữa rồi.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Thích! Đúng là một câu chuyện khôi hài.
  • Thái dương ấn vài nếp nhăn, Jeon JungKook hai mắt mở to, đỏ lòm, nhìn thẳng vào gương mặt kiêng định của Kim TaeHyung. Như muốn phá hỏng.
  • Nhanh như cắt, hắn liền không nói không không rằng tăng tốc đến vị trí của Kim TaeHyung. Ngay cú ra đòn đầu tiên, hắn đã không ngần ngại sút một cú đá vào cẳng chân của anh. Biến một người đàn ông hùng hổ trở nên cực nhọc ngã quỵ xuống đất.
  • Không phải nói, trận chiến này ngay từ đầu đã nghiêng về một phía.
  • Kim TaeHyung không khỏi bất ngờ xen kẽ bàng hoàng khi nhận ra sức tấn công dồn dập của của Jeon JungKook thật đáng sợ.
  • Anh nghiến chặt răng, cố gắng không phát ra tiếng động đau đớn truyền từ cẳng chân đến não bộ.
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Đệch! Ra tay cũng không độc lắm đấy!
  • Hai mắt Kim TaeHyung không khỏi dán lên gương mặt đầy lạnh lẽo của Jeon JungKook, từ trong thâm tâm, dù cho sự lạnh nhạt chiếm phần trăm tỷ lệ gương mặt, thế nhưng, dưới con mắt của kẻ vừa mới bị hạ một đòn, vẻ mặt của Jeon JungKook chính là vừa hả dạ vừa mỉa mai.
  • Đáng thương cho kẻ chỉ biết núp sau lưng con chó của kẻ khác. Thời điểm Kim TaeHyung, trận chiến đã được định đoạn cái kết.
  • Kim TaeHyung mãi mãi không đánh lại Jeon JungKook, và tuyệt nhiên, cơ thể ngọc ngà mà anh luôn trân quý, cuối cùng vẫn không phải dính hai ba vết bầm lớn trên cơ thể, lẫn mặt.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Anh thua rồi!
  • Jeon JungKook nghiêng đầu, đồng tử mờ đục nhìn xuống bộ dạng bại trận của anh quả thật không dấu được sự nhẹ nhõm.
  • Tuy nhiên, điều đáng quan ngại vẫn còn, và Kim TaeHyung cũng không hết ý định theo đuổi Park JinMin.
  • Hắn cần phải lấy lại niềm tin với Park JinMin, trước khi có kẻ đến phá đám.
  • Nghĩ rồi, Jeon JungKook cũng chẳng cần để ý bản mặt của Kim TaeHyung làm gì nữa, hắn ngay tức khắc xách túi lên vai rồi rời đi, để lại một gương nặt thất thần không lấy một đông tỉnh của kẻ bại trận.
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Tên ngạo mạnh khốn kiếp!
  • Anh vứt mạnh chiếc khăn lau mặt xuống đất, hai mắt nhíu chặt, tay chân không khỏi căng thẳng đến mức run lên cầm cập.
  • Anh không muốn chấp nhận bản thân mình quá thảm hại, vì dù sao từ khi sinh ra, anh vẫn luôn được gắn cái mác thiên tài phía sau lưng.
  • Jack thấy vậy cũng chỉ đành thở dài, đi đến và đưa anh chai nước khác.
  • Nhận lấy chai nước trong tay, Kim TaeHyung vẫn không thoát khỏi nổi ám ảnh về cái thua ngay trong tịch tắc.
  • Hắn nói với giọng mệt nhọc:
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Đúng là không ngờ mà.
  • Vừa nói, mắt hắn vừa liếc qua vết bầm tìm trên cẳng chân. Quả thật, nếu một người bình thường không thể nào để lại cho đối thủ một vết bầm tím kinh khủng như vậy.
  • Nếu như lúc đó anh không phản ứng kịp, chắc có lẽ cái chân này sẽ bó bột hai ba tuần.
  • Jack
    Jack
    Ra ngoài đi, tôi bôi thuốc cho
  • Giọng Jack rất bình thản, cũng như đối với vết thương của anh là một việc đã nằm trong dự liệu của gã.
  • Jack
    Jack
    Anh cũng gan lắm, những kẻ dám thách thức thiếu gia không nhiêu, nhưng anh lại nằm trong số ngoại lệ đó. Một kẻ ngốc thích đâm đầu.
14
Chương 40: lệch