Mỗi Ngày Em Trai Nhỏ Đều Thích Tôi
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Hyung, hyung đang nói gì vậy, chẳng phải chúng ta vẫn đang rất bình thường hay sao?
  • Hắn rống lên, khiến cả nữ y tá cũng phải hốt hoảng nhìn lên hắn vài giây.
  • Giọng hắn lại kiềm xuống, trước con mắt lạnh như băng của Park JinMin, chân hắn thậm chí còn không thể đứng vững, cứ vậy mà gục xuống bên cạnh giường bệnh
  • Park JinMin đã nói muốn hắn buông tha ư. Rốt cuộc là buông tha cái gì mới được? hắn chỉ phạm sai lầm thôi mà, như bao lần khác Park JinMin rồi cũng sẽ tha lỗi cho hắn, cớ sao phải đi đến nước đường buông ra hai chữ buông tha kia.
  • Hắn không hiểu, tấm trí hắn bắt đầu quay mòng mòng khi mọi ký ức của hắn vẫn đang dừng ở lời Jeon Young Soo nói với hắn trong giấc mơ.
  • Tình yêu méo mó của hắn sẽ đem đến cái chết mà thôi.
  • Số phận của hắn, dòng máu bẩn thiểu của hắn, chính là minh chứng cho cuộc đời mãi mãi bị luống sâu trong bùn lầy.
  • Tình yêu của hắn có làm Park JinMin chết đi? Không, hắn không muốn điều đó xảy ra. Park JinMin trong mắt hắn vẫn luôn sáng như vậy, vẫn luôn là ngòi đuốc ấm áp, chỉ cần hắn thấy lạnh, anh liền xuất hiện. một người như vậy, hắn làm sao dám ra tay hủy hoại được chứ.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Hyung, em em biết lỗi rồi, anh đừng đuổi em…đừng bỏ rơi em có được không.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Em sẽ ngoan, em sẽ không làm chuyện này nữa, chúng ta cứ như trước kia, em làm một đứa em trai ngoan ngoãn. Có được không anh!
  • Hắn nói, hai tay cầu khẩn ma sát vào vào, đôi mắt vấn đục thời khắc này đã bị lấp đầy bởi tuyến lệ cay đắng.
  • Chỉ đáng tiếc, đáp lại hắn vẫn là một gương mặt lạnh nhạt không đổi thanh sắt. Park JinMin không nhìn hắn, cũng chẳng muốn trả lời hắn.
  • Tha thứ?
  • Quay trở lại như trước?
  • Đúng là điên rồ mà! Park JinMin bật cười trong lòng. Có lẽ thời điểm này, điều anh giống Jeon JungKook nhất, chính là nổi thống khổ và sự hối hận.
  • Hắn hối hận vì đã gây ra thương tích cho anh, thống khổ khi sắp nhận ra bản thân sẽ bị vứt bỏ. Còn anh, có lẽ điều anh hối hận nhất chính là đã nhận nuôi Jeon JungKook, và rồi để bản thân thống khổ, cuốn vào cái tình yêu đầy gai của Jeon JungKook.
  • Nữ y tá còn căng thẳng gấp bội, trong đầu cô như thể chạy qua hàng trăm câu chuyện đầy bi đác. Kết thúc lượt thay nước, cô nàng như được gắn thêm bánh răng, chạy một mạch không quay đầu lại căn phòng đó.
  • Y tá
    Y tá
    Mẹ nó, đúng là gặp quỷ mà.
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Jeon JungKook, mày đã như thế này bao lâu rồi?
  • Giọng Park JinMin còn rất yếu, nói được câu đó, anh gần như vận toàn bộ sức lực của mình.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Rất lâu, có lẽ là lúc anh đưa em đi.
  • Đôi mắt hắn ngấn lệ ngước lên nhìn Park JinMin, như thể không muốn bỏ xót bất kỳ điểm thay đổi nào trên gương mặt đã sớm không còn vẻ sức sống của một người đàn ông bình thường.
  • Park JinMin vẫn không nói gì, hai mắt nhắm nghiền lại vài giây rồi mở ra.
  • Không ngờ lại lâu đến như vậy? hóa ra, kẻ luôn bị che mắt lại là anh.
  • Park JinMin có chút bất lực mà ngó qua cửa sổ. nhìn mây, rồi nhìn xuống cơ thể chẳng ăn khớp với bầu không khí trong xanh bên ngoài, anh lặng lẽ thở dài.
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Đi đi.
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Giải thoát cho cả hai, cũng coi như giải thoát cho chính mình. Jeon JungKook.
  • Có rât nhiều lần Park JinMin gọi tên Jeon JungKook, nhưng để nói ra với lời lẽ bình thản như vậy, Jeon JungKook cũng đã biết mình chẳng còn cơ hội nào nữa.
  • Hắn khó khăn đứng dậy khỏi mặt đất, ánh mắt sưng tấy đảo qua một lượt cơ thể suy nhược của Park JinMin.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Hyung…không phải giải thoát, chỉ là tạm thời giận nhau thôi. Em sẽ đợi, nhất định đợi đến khi anh tha thứ cho em.
  • Park JinMin không động đậy, Jeon JungKook cũng chỉ biết nín lặng rồi rời đi.
  • Đừng để hắn đợi quá lâu! Jeon JungKook mím chặt môi, đáy mắt như ánh lên một tầng sương mờ đục. khác với khi ở bên cạnh Park JinMin, hắn không muốn bộ dạng khóc lóc của hắn bị người khác thấy, điều đó còn thảm hại hơn việc bị đâm cho mấy nhát vào bụng.
  • Jack thấy Jeon JungKook đi ra cũng chạy lại, gã có vẻ khá bất ngờ khi nhận ra khóe mắt ướt đẫm của Jeon JungKook. Nhưng không quá lâu, vì người cướp lời của gã lại là một người khác.
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Ôi chà! Coi ai thảm hại chưa kìa!
  • Môi Kim TaeHyung nhếch lên, sự mỉa mai của anh dường như chẳng muốn dấu đi. Tuy nhiên, lần xuất hiện này, anh đã chuẩn bị thêm cho mình một chiếc áo bông đủ dày để khi bị đánh, cơ thể ngọc ngà sẽ không bị ảnh hưởng đáng kể.
  • Jeon JungKook lườm hắn, rồi đến Jack.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Hình như tao bảo mày xử lý anh ta rồi?
  • Jack im lặng, nhưng Kim TaeHyung thì không.
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Xử lý, Jeon JungKook, tao đếch quan tâm mày là chỉ hay gì của cậu ta, nhưng những thứ dơ bẩn của mày, tự mày đi mà giải quyết.
  • Chất giọng của Kim TaeHyung vô cùng đanh thép, hai mắt mở to, tay không quên nắm lấy cổ áo hắn.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Được thôi, vậy đánh đi, tao với mày!
  • Jeon JungKook ngông nghênh nhìn thẳng vào mắt Kim TaeHyung, đôi mắt hắn lúc này có thể miêu tả như một hố đen tuyệt vọng, tự khắc khiến kẻ nhìn vào cũng không khỏi nổi cơn rùng mình.
  • Kim TaeHyung nhếch môi, chẳng mấy sợ hãi mà đáp lại.
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Muốn đánh, vừa hay tao cũng muốn xả cơn khó chịu mấy ngày qua đây!
14
Chương 39: Buông tha