Mỗi Ngày Em Trai Nhỏ Đều Thích Tôi / Chương 38: Tình yêu méo mó
Mỗi Ngày Em Trai Nhỏ Đều Thích Tôi
  • Đây là ngày thứ bao nhiêu rồi? hắn vẫn luôn hỏi bản thân như vậy, dù cho cả hai mắt đã bị che còn một mảnh đen bao trùng.
  • Không khí xung quanh vẫn nóng như vậy. tiếng leng keng của xiềng xích, âm thành xì xào của đóm lửa được nung chảy gần đó. Mọi thứ, đều là món quà mà ông ta dành riêng cho hắn.
  • Hắn đang bị treo, một tư thế cắm ngược đầu xuống đất, hai chân tê sần bị từng sợi dây xích quấn chặt treo ngược lên cao.
  • Chắc hẵn một lúc nữa thôi, gã đàn ông cùng sợi roi sẽ quay lại, dành cho hắn những trận đòn mà ông ta gọi là một phần của sự ban ơn.
  • Ông ta có ơn sinh, lại chẳng có ơn dạy.
  • Jeon JungKook cả kinh.
  • Thế nào là ban ơn!
  • Thế nào là công dưỡng!
  • Sinh ra dưới dòng máu của ông ta chính là nổi căm phẫn lớn nhất của hắn.
  • Một dòng máu dơ bẩn, mãi mãi chảy trong huyết mạch.
  • Cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, tiếng bước chân lạnh lẽo của gã đàn ông dần bao trùm đến những nơi ông ta tiếng tới, cùng lúc đánh thức mọi giác quan của hắn.
  • Jeon JungKook chấn động, đôi môi sức nẻ mím chặt vào nhau, dưới lớn vải đen mảnh bao bọc toàn bộ đôi mắt của hắn, biểu cảm run sợ chẳng che bớt đi phần nào.
  • Jeon Young-soo
    Jeon Young-soo
    Mày đã chọn cho mình một món quà nào chưa?
  • Jeon Young Soo nói với chất giọng mỉa mai, đầu gã nghiêng nghiêng, lộ ý cười.
  • Đối với một đứa trẻ năm tuổi năm đó, câu nói bình thản này của gã, chẳng khác nào sự phán quyết.
  • Tại sao?
  • Tại sao lại bắt hắn chọn?
  • Hắn không phải con ruột của ông ta sao?
  • Giọt nước mắt đã đình trệ từ lúc nào giờ đây không thể không rơi.
  • Thế giới một lần nữa lại vức bỏ hắn, cướp đi người thương yêu hắn nhất. Để hắn lại, đối mặt với cái nơi tăm tối chẳng khác nào địa ngục.
  • Jeon Young Soo là địa ngục, mẹ hắn là thế giới.
  • Thế giới chết đi, hắn cũng sẽ chết!
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Giết…giết tôi đi!
  • Jeon Young-soo
    Jeon Young-soo
    Giết? sao có thể chứ, mày là con tao mà.
  • Giọng gã vẫn rất mỉa mai, kể cả cách gã nhìn thân thể của Jeon JungKook bị gã hành hạ đến biến dạng cũng cực kỳ sảng khoái, như thể mọi điều diễn ra lúc này chỉ là một phần trò đùa vô hại.
  • Jeon JungKook nghe hắn gọi con liền cười một cách thống khổ. Chẳng có người bố nào lại đối xử với con ruột của mình như vậy, cũng không có người chồng nào có thể cười nói hả hê khi nhìn thấy người vợ của mình tự sát trước mặt mình cả.
  • Jeon JungKook cả khinh, nếu như lúc này khăn bịt mắt rơi ra, có thể hắn chẳng che dấu nổi ánh mắt căm phẫn, tuyệt vọng của chính mình.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Con sao? Nực cười, ông đã giết chết mẹ tôi..tất cả là tại ông…tại…
  • Lời không kịp dứt, Jeon JungKook đã cảm nhận ngay thứ nóng chảy đang kề gần sát cổ hắn. Tựa như phản xạ, hắn câm nít, cơ thể tê liệt khẽ đung đưa theo phản ứng của bản thân. Lúc này, ngoài tiếng tim đập tình thịt sá bên tai, hắn còn mờ mờ cảm nhận được một phần tóc nào đó của hắn đang cháy xém.
  • Jeon Young Soo không có quá nhiều động thái khi mục đích của ông chỉ muốn Jeon JungKook câm miệng. Gã chẳng quan tâm hắn nói gì đâu, nhưng nếu đã nhắc đến người phụ nữ đó, trong lòng hắn lại không nhịn được mà tức giận.
  • Trên đời này, kẻ có thể đường đường bước chân vào làm dâu của nhà họ Jeon không phải dễ, chưa nói đến cái thân phận Jeon phu nhân kia lại còn đặt trên một ả phụ nữ hành nghề bán thân, không một giá trị.
  • Gã cũng chả biết lúc đó tại sao lại đưa ra một quyết định như vậy, và kể cả đến tận bây giờ, gã vẫn luôn suy nghĩ về câu hỏi đó.
  • Tại sao gã lại cưới người phụ nữ hạ tiện kia.
  • Jeon JungKook là thành quả của một đêm hoan ái, nhưng nó không phải mắc xích quan trọng để gã giữ người phụ nữ đó nghiêm trọng.
  • Thật khó hiểu.
  • Lông mày gã nhíu lại một cách nghiêm trọng, khi nhìn bộ dạng lộn ngược thảm hại của Jeon JungKook, trái tim gã không ngưng đập mạnh.
  • Jeon Young Soo đặt gậy nóng lại vị trí cũ, trước khi mặc xát Jeon JungKook tự sinh tự diệt trong này, gã trầm giọng nói một câu.
  • Jeon Young-soo
    Jeon Young-soo
    Jeon JungKook, cả đời của mày, rồi cũng sẽ đi lại vết xe đổ của tao mà thôi.
  • Jeon Young-soo
    Jeon Young-soo
    Cuộc đời mày, dòng máu của mày, nó đã đủ chứng minh…thứ tình yêu mà mày luôn nói, nó chẳng khác nào sự ảo tưởng ngu ngốc.
  • Jeon Young-soo
    Jeon Young-soo
    Mẹ của mày cũng vậy…bà ta đã chết trong thứ tình yêu méo mó của tao.
  • Nói dối!
  • Đó không phải sự thật!
  • Đồ dối trá!
  • Hắn bật người dậy, mồ hôi thấm đẫm từ trán đến lưng, gương mặt nhợt nhạt, hai mắt mở to ánh lên tơ máu nhỏ li ti dưới đáy mắt.
  • Tay hắn xoa xoa gương mặt phờ phạt, trước khi để ý xung quanh hắn là một nữ y tá đang túc trực bên giường thay nước cho Park JinMin. Mà Park JinMin, anh đã tỉnh lại lúc nào không hay.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    H…hyung!
  • Hắn bất giác nắm lấy tay Park JinMin, mọi sự sung sướng đều in rõ trên nét mặt vẫn chưa hết hoảng hốt của của hắn.
  • Thấy chưa, Park JinMin tỉnh lại rồi, anh không hề bỏ rơi hắn, hắn không hề giống ông ta.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Hyung, anh có chỗ nào không khỏe không?
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Hyung, em thật sự rất lo cho anh.
  • Hắn cong môi, hai tay không tự chủ ôm lấy thân thể đã sụt đi vài cân của Park JinMin.
  • Park JinMin cũng được đà, rướn người sát bên tai hắn.
  • Hành động này nhưu đánh thức niềm vui sướng trong lòng Jeon JungKook càng dâng cao hơn, hắn như chớp lấy cơ hội, ghé đầu lại gần miệng Park JinMin, mong chờ những lời ngọt ngào tha lỗi, và rồi cả hai sẽ trở lại những ngày tháng của trước kia.
  • Tuy nhiên, mọi sự háo hức của hắn ngay lập tức bị câu mở đầu của Park JinMin làm cho lạnh ngắt.
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Jeon JungKook…buông tha cho nhau đi!
14
Chương 38: Tình yêu méo mó