Mỗi Ngày Em Trai Nhỏ Đều Thích Tôi / Chương 37: Lòng trung thành phũ phàng
Mỗi Ngày Em Trai Nhỏ Đều Thích Tôi
  • Jack
    Jack
    Tỉnh rồi thì tôi đi đây.
  • Jack vừa nhai nhòm nhàm cái bánh vừa nói. Kim TaeHyung ấn nhẹ lồng ngực, hai mắt nặng trĩu, khó khăn ngồi dậy khỏi ghế đá.
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Bây giờ là mấy giờ rồi?
  • Jack
    Jack
    Ba giờ sáng..anh đã ngủ được ba mươi phút rồi.
  • Jack ngặm lấy miếng bánh cuối cùng, hai mắt đừ đừ cực nhọc nhìn anh, chẳng biết có nên tiếp tục mở lời hay không.
  • Tuyệt nhiên, Kim TaeHyung cướp lời nói trước:
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Tại sao lại cứu nó?
  • Kim TaeHyung ngả lưng ra ghế đá, bên cạnh hắn là một Jack từ tốn lấy thêm một cái bánh có hình dạng khác ra ngoài, bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
  • Jack
    Jack
    Jeon JungKook là cậu chủ của tôi.
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Chỉ thế thôi?
  • Jack gật đồng, không nhìn anh. Tại sao anh phải hỏi gã về quan hệ của hai người bọn họ. Mặc dù trong khoảng thời gian trước đó, Kim TaeHyung đã giảng dạy cho gã rất nhiều kiến thức liên quan đến đất nước này, kể cả ngôn ngữ. Nhưng đây không hẵn là mối quan hệ mà Jack có thể kể lễ mọi chuyện với Kim TaeHyung. Gã tránh đi câu hỏi tiếp theo của Kim TaeHyung. Đăm đăm vào những mẫu bánh phải dọa nạt, đập của thì chủ quán mới chịu bán cho gã vào giờ này.
  • Kim TaeHyung cũng không hỏi gã nữa, thay vào đó, anh thở dài, lôi ra chiếc gương nhỏ có sẵn trong túi, xăm xoi, chau chuốt lại gương mặt đã có xẹo của mình.
  • Chắc hẵn quản lý sẽ hốt hoảng lắm đây.
  • Kim TaeHyung thầm nghĩ như vậy, trước khi quay sang nhìn Jack ăn uống ngon lành.
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Này… cho tôi ăn với.
  • Jack
    Jack
    Đéo!
  • Sáng hôm sau, mặt trời rạng rỡ trở lại, như thể cơn mưa rào của đêm hôm qua, chỉ là điềm rủi nhẹ, không ảnh hưởng gì đến việc bầu trời rồi sẽ sáng của những ngày tiếp theo.
  • Trong căn phòng gần như trống quắc, thân ảnh nhỏ với bình oxi lớn bên cạnh, quần áo xanh lam nhợt nhợt như tô điểm lên làn da trắng trong, nhợt nhạt của người đàn ông. Trong đáy mắt của ai đó, Park JinMin hiện lên tựa một chàng thiên sứ, dùng một bài hát, kéo một đoạn tình ca trống vắng của ác quỷ.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Hyung…anh thật đẹp, thật sáng.
  • Hắn nở một nụ cười rạng rỡ, nghiêng đầu, nằm xuống bên cạnh Park JinMin.
  • Hắn có vẻ vẫn chưa lấy lại bộ dạng tự tin như trước, cái bộ dạng không thèm đoái hoài đến cái suy nghĩ của người khác mà leo lên giường, vô tư cường bạo đối phương, thời khắc này lại ngoan ngoãn đến mức đáng thương, chỉ sợ sơ ý một chút, Park JinMin sẽ vỡ như một miếng thủy tinh. Và người sẽ ôm mảnh vỡ hối hận đến cuối đời sẽ là hắn mất thôi.
  • Mí mắt Park JinMin có động đậy lại đôi chút, nhưng không quá lâu, nó lại quay về xuất phát điểm.
  • Jeon JungKook nhìn theo từng chuyển động đó, đôi mắt cay xè lã chã một giòng nước thuần khiết. Rốt cuộc anh phải chịu viễn cảnh này đến bao giờ, Jeon JungKook đay nghiến nhìn ra ngoài cửa sổ.
  • Nhớ lại thì, đây dường như là lần đầu tiên hắn thấy Park JinMin giận hắn nhiều đến vậy, mà người đầu đuôi gây ra những sai lầm nghiêm trọng này lại là hắn nữa mới đau. Mà trước kia, cứ mỗi lần hắn làm sai, chỉ cần khóc than ỉ ôi, làm nũng, Park JinMin đêu sẽ tình nguyện tha lỗi cho hắn. hắn tin lần này cũng vậy, rồi Park JinMin cũng sẽ ha lỗi cho hắn thôi.
  • Vừa nghĩ , đôi bàn tay hắn lại siết chặt, ánh mắt đau thương dán lên gương tỉnh lặng như nước của Park JinMin.
  • Khoảng một lúc sau, Jack, cùng với hai hộp cơm hộp bước vào bên trong phòng bênh. Đây là căn phòng khá đặc biệt, vì nêu bình thường, những nạn nhân đều sẽ được đối xử như nhau, nằm chung một khu đầy ắp các các bệnh nhân khác.
  • Nhưng vi có sự nhúng tay của gã, Park JinMin thành công dành lấy căn phòng vip nhất mà không cần đụng đên tiền bạc.
  • Jack
    Jack
    Thiếu gia, ngài ăn chút gì đi, đừng để bản thân bị đuối sức.
  • Gã nói, sau đó nhanh chóng đẩy hộp cơm nóng hổi lại gần hắn.
  • Jeon JungKook nhíu mày, không nhanh không chậm hất đổ hộp cơm nóng lên người Jack. Gã không kêu trời, nhưng cơn nóng rát truyền từ cổ tay lên não bộ gã, gã vẫn thấy đau, chân mày không tự nhủ mà nhíu lại.
  • Jack
    Jack
    Thiếu gia.
  • Gã bị hắn hét vào mặt, ngón trỏ tạo một mệnh lệnh, thẳng thừng đuổi gã ra cửa.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Cút!
  • Jack không dám trái lệnh, nhanh chóng thu dọn hộp cơm bị hất đổ trên nền đất, trước khi hoàn toàn rảo bước rời khỏi phòng bệnh.
  • Lúc ra khỏi phòng, Jack lại gặp Kim TaeHyung. Nhưng trái với suy nghĩ anh sẽ cười hả hê vào mặt gã, Kim TaeHyung chỉ thở dài một hơi, nhìn vết bỏng trên tay gã, sau đó nói:
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Đồ ngu, thật hết nói nổi với hai người.
  • Nói xong, hắn kéo Jack chạy đến gặp y tá, băng bó lại vết thương bị bỏng nhẹ.
  • Jack
    Jack
    Anh không cần phải cố giúp tôi đâu. Bởi vì dù anh có làm mọi cách, tôi cũng sẽ không phản bội thiếu gia, làm một con chó cho người khác.
  • Kim TaeHyung nghe xong chỉ biết hừ lạnh. Nhắc đến chó, anh lại nhớ đến khung cảnh lúc sáng sớm của anh. Khi bị vị quản lý đáng yêu của mình quát lớn về vết xướt nhỏ trên gương mặt anh, vị quản lý ấy cũng hay nhắc đến câu giống hệt gã.
  • Tôi không phải chó của anh đau, đừng sai bảo tôi như thể cậu có quyền làm điều đó ấy
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    đúng là chủ nào tớ nấy mà, so với thằng nhóc Jeon JungKook khó ưa đó, cậu thật sự cần một người tốt hơn nhóc đó nhiều hơn...cụ thể như tôi nè.
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    hửm! tôi nói đúng không?
14
Chương 37: Lòng trung thành phũ phàng