Mỗi Ngày Em Trai Nhỏ Đều Thích Tôi
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Nhóc, rốt cuộc Park JinMin đã xảy ra chuyện gì?
  • Kim TaeHyung nghiêng đầu, đi lại gần Jeon JungKook. Anh dường như không muốn bỏ qua bất kì câu trả lời nào của Jeon JungKook.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Không liên quan đến anh.
  • Kim TaeHyung nổi đóa, hai mắt nheo lại, dù cho cả gương mặt có bị che đi, cơn tức giận của anh cũng không hề bị lấn áp. Anh tiến lên phía trước, thành công chặn Jeon JungKook lại.
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Jeon JungKook, đây không phải chuyện đùa đâu.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Tôi cũng không nói đùa, đây không phải chuyện anh cần xía vào.
  • Jeon JungKook hầm hực đẩy vai Kim TaeHyung ra. Hắn rất ghét kẻ lắm mồm, đặc biệt là loại người bám dính công tử bột như Kim TaeHyung. Không những thế, ở vị trí giữa hắn và Park JinMin. Kim TaeHyung cứ như một cái gai khó bỏ, thật khiến người khác chán ghét.
  • Jeon JungKook đi trước không ngừng nghiến chặt răng, hắn rất lo cho Park JinMin. Thậm chí một phút một giây trôi qua, hắn đều không tài nào quên được khung cảnh đáng sợ đó. Mùi máu tanh không ngừng xộc thẳng lên mũi hắn, cùng với tiếng thở mất dần, cơ thể lạnh lẽo toát lên từ những kẻ sẵn sàng đoạt tuyệt dương giang. Mọi thứ, đều xuất hiện trên người Park JinMin.
  • Khủng khiếp!
  • Hắn nghĩ thầm trong bụng như vậy, dẫu sao, đối với mối quan hệ của hai người bây giờ, điều hắn có thể làm chính là cầu nguyện cho Park JinMin bình an vô sự.
  • Nhưng rồi thì làm gì nữa?
  • Chẳng lẽ hắn lại giam cầm Park JinMin như trước?
  • Hoặc thậm chí tước đoạt đi đôi chân của anh vĩnh viễn, để Park JinMin mãi mãi đều ở bên cạnh mình.
  • Jeon JungKook không một sắc thái nào hiện trên gương mặt hắn, tuy nhiên thứ suy nghĩ đen đúa của hắn lại khiến con người đi cạnh cảm thấy rùng rợn.
  • Kim TaeHyung nheo mắt, tạm thời bây giờ anh không muốn gây phiền phức, trước hết phải đi đóng viện phí cho Park JinMin trước. Đợi khi Park JinMin hoàn toàn bình phục, anh sẽ hỏi tội hắn sau.
  • Kim TaeHyung gật đật, đôi mắt truồng xuống, đi theo sự chỉ bảo của nữ y tá.
  • Kết thúc viện phí, Kim TaeHyung thầm nhẹ nhỏm. Nhưng sau đó, anh liền nghĩ ra một thứ.
  • Anh đâu cần phải đợi chính miệng Jeon JungKook nói rõ sự tình, bây giờ cả căn phòng chỉ có mỗi anh và một vài y tá, bọn họ chắc chắn có nắm hồ sơ bệnh của Park JinMin. Anh có thể hỏi bọn họ mà.
  • Liếc cái con người vẫn còn đang chờ đợi ngoài cửa, Kim TaeHyung nhếch môi, sau đó quay sang nữ y tá, một giọng cực kỳ lịch thiệp phát ra.
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Cho tôi hỏi, bênh nhân Park JinMin, rốt cuộc là bị bệnh gì thế, có nghiêm trọng không.
  • Những y ta quay sang nhìn mặt nhau một lúc, Kim TaeHyung nói tiếp:
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Tôi là bạn thân của anh ấy, các người có thể nói rõ với tôi.
  • Một nữ y tá trong đó thở dài, hai mắt đượm buồn đưa bản bệnh án của Park JinMin cho anh xem. Vừa nói:
  • Y tá
    Y tá
    Phần dưới của anh Park…toàn bộ đều bị tổn thương nghiêm trọng.
  • Kim TaeHyung như thể bị điếc tạm thời.
  • Anh vừa nghe cái gì, vùng dưới của Park JinMin, bị tổn thương, nhưng là ai làm mới được. Kim TaeHyung biết Park JinMin cũng có những mối quan hệ bạn tình phức tạp, nhưng dùng đến mức tổn hại cho bản thân, anh không tin Park JinMin tự nguyện.
  • Kim TaeHyung không nuốc trôi cục nghẹn ở cổ, hai mở to mắt, không tự chủ hướng đến thân ảnh phía xa.
  • Là Jeon JungKook.
  • Khỏi phải nói, Kim TaeHyung sau khi rời khỏi phòng đóng viện phí, liền như biến thành một người khác, anh không còn quan tâm đến thân phận hay hình tượng của mình nữa, cú đánh trời giáng được anh ném lên mặt Jeon JungKook.
  • Hắn không phản ứng kịp, nghiên người sang một bên, cái má cay cay bị đánh cho lệch qua một bên.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Đm, anh làm cái quái…
  • Chưa nói hết câu, Kim TaeHyung liền nhảy cẫng lên người hắn, giáng xuống từ cú đánh nhắm hết vào mặt.
  • Chiều cao của anh với Jeon JungKook không quá chênh lệch, nhưng nói về sức mạnh và tốc độ, Kim TaeHyung đương nhiên biết bản thân đánh không lại hắn. Dẫu vậy, anh cũng không quan tâm.
  • Jeon JungKook là cái thá gì dám làm Park JinMin ra nông nổi như vậy!
  • Ngay từ đầu anh đã cảm thấy kỳ lạ rồi, cái ánh mắt đáng kinh tởm khi nhìn Park JinMin, anh đã thấy sai.
  • Đó chắc chắn không phải loại ánh mắt của một đứa em trai ngỗ nghịch dành cho anh trai của mình.
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Bẩn thỉu!
  • Kim TaeHyung thét lên, chân anh quấn chặt eo Jeon JungKook, hai mắt chứa đầy cơn dữ tợn, từng đòn đánh mạnh bạo từng cái từng cái giáng xuống đầu và mặt. Kim TaeHyung dường như chỉ đánh vào hai điểm đó.
  • Jeon JungKook không hiêu nổi, hắn bị đánh bất ngờ nên cả buổi đều ở trong thế chịu trận. Hắn tự tin mình không quá đau với những cú đánh của Kim TaeHyung, chỉ thực sự bất ngờ mà thôi.
  • Ngay tức khắc, hắn xoay người, ôm trọn Kim TaeHyung, hai tay hắn đánh vào eo Kim TaeHyung, tiếp đó, không màng việc sẽ gây ra tiếng động lớn cở nào. Vức cả người Kim TaeHyung vào bức tường trắng của bệnh viện.
  • Quả nhiên, thứ âm thanh đổ vỡ lập tức thu hút rất nhiều người vây quanh, trong đó có cả Jack.
  • Kim TaeHyung nghe rõ mồn một tiếng xương vỡ thành từng mảnh, trên mặt cũng không tránh khỏi mà tạo một vết xướt nhỏ.
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Ha…Jeon JungKook, mày được lắm!
  • Anh lều khều đứng dậy, hai tay đong đưa nhẹ nhàng quệt đi vệt máu trên mặt.
  • Jeon JungKook cũng không hơn Kim TaeHyung bao nhiêu, bởi vì, cái chât lỏng nóng hổi, tanh tưởi, cộng với vô vàng vết sưng bầm trên gương mặt.
  • Đều do một mình Kim TaeHyung gây ra.
14
Chương 35: Bệnh án