Mỗi Ngày Em Trai Nhỏ Đều Thích Tôi
  • Chạy vọt về nhà sau khi tan học, Jeon JungKook không ngừng đập cửa, ánh mắt hấp tấp treo ngược lên cánh cửa bị Park JinMin cố tình khóa chặt.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Hyung! Mở cửa, mau mở cửa ra!
  • Giọng hắn gào lên. Trong khung cảnh như thiêu như đốt, Park JinMin cuối cùng cũng mở cửa cho hắn.
  • Sắc mặt anh trông rất tìu tụy, hai mắt sâu hóp, làn da tái nhợt, môi khô, giương cơ thể mệt nhọc kéo Jeon JungKook vào bên trong.
  • Nhưng anh không muốn để Jeon JungKook cướp lời trước, lập tức quay bặp ra sau. Căm phẫn, giận dữ, mọi thứ đều đang chĩa vào thẳng Jeon JungKook.
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Đồ ngu! Xem em đã làm cái trò gì đây nè!
  • Jeon JungKook sa sầm cúi mặt xuống đất, hai mắt hoe hoe đỏ, mím môi, cố gằn ra âm âm thanh tội lỗi.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Em xin lỗi.
  • Jeon JungKook quỳ gối, hai tay chắp lại, ma sát vào nhau. Hắn biết bây giờ dù cho hắn có cố làm những điều điên rồ, Park JinMin cũng sẽ không tha thứ cho hắn. nhưng dù vậy, hắn vẫn mong, chỉ cần một thay đổi nhỏ trên gương mặt lạnh lẽo của anh thôi, hắn cũng xẽ răm rắp nghe theo, không một lời oán trách.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Hyung, em biết lỗi rồi, xin anh, đừng giận em nữa được không.
  • Vừa nói, hắn vừa lê hai cái đầu gối lại gần anh, tuyến lệ không nhịn được mà chảy ra.
  • Tuyệt nhiên, Park JinMin vẫn bất động, thanh sắc không đổi, đôi tay đã không giữ nổi lực đạo mà truồng xuống, như thể đã hoàn toàn thất vọng trước con người trước mặt. Cánh tay lạnh chạm nhẹ lên quần Park JinMin, anh cảm nhận được, sự run rẩy trong đó.
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Jeon JungKook. Mối quan hệ của chúng ta…rốt cuộc đã sai từ lúc nào?
  • Giọng Park JinMin buông lỏng, anh không nhìn Jeon JungKook, cũng không có phản ứng nào dữ dội sau câu trả lời.
  • Có lẽ, ngay từ khoảnh khắc anh ôm lấy Jeon JungKook trong lòng, anh đã sai rồi.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Hyung…
  • Nước mắt Jeon JungKook rơi lã chả, hắn đứng phắc dậy, hai bả vai run lên từng cơn sóng lạnh. Hắn hiểu ý nghĩ từ câu hỏi đó, cũng biết sự thất vọng của Park JinMin to lớn đến nhường nào. Bấy giờ, chỉ cần hắn đi sai một bước nữa thôi, hắn mãi mãi sẽ không được gặp Park JinMin nữa.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Anh đừng nói như vậy nữa được không, thà anh đánh em còn hơn. Chúng ta sẽ không xa nhau mà, sẽ không đâu.
  • Jeon JungKook lắc đầu, hai mắt hắn mở to, đen nhánh, thu Park JinMin vào một khoảng không vô định.
  • Nhưng Park JinMin vẫn tiếp tục không nói gì. Anh cười chua chát.
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Bỏ đi, chẳng còn cách nào cứu vãn nổi đâu, cậu. Jeon JungKook! Từ giờ tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa!
  • Anh chỉ thẳng ngón tay ra cửa, mặt đỏ bừng, nghiến răng, hai mắt mở to đầy phẫn nộ.
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Cút!!
  • Ngay sau khi dứt lời, bầu trời bên ngoài bao phu một tầng mây đen, tiếng sét đầu tiên như đánh tan màn đêm u tối, sáng quách, trước khi nó trở lại như ban đầu.
  • Nét mặt Jeon JungKook vẳng lặng như tờ. Hắn không còn vẻ mặt thấp thỏm cầu xin nữa, thay vào đó là ánh mắt đục ngầu, tựa ác quỷ.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Không thích.
  • Hắn sẽ không đi.
  • Hắn muốn giam cầm anh.
  • Hắn muốn…cường bạo anh ngay bây giờ!
  • Thứ suy nghĩ đó dần như chiếm toàn bộ đầu óc hắn. Park JinMin cũng nhận thấy rõ sự thay đổi đó. Anh nuốt nhẹ nước bọt, nhíu chặt chân mày, bước lùi về sau vài bước.
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Jeon JungKook, nếu em dám làm gì, tôi cả đời này cũng không tha thứ cho em!
  • Park JinMin đay nghiến siết chặc lại hai tay, trong tư thế phòng thủ, Park JinMin càng thêm khẳng định lời nói lúc nãy không phải giả.
  • Chỉ cần Jeon JungKook manh động, cả đời này hắn đừng mong Park JinMin tha thứ!
  • Nhưng. Jeon JungKook lại cười, nụ cười của hắn sảng khoái vô cùng, nếu có thể dùng một từ để miêu tả nụ cười của hắn bây giờ, thì đó sẽ được ví là nụ cười của ác quỷ, ẩn sâu dưới lớp mặt nạ thiên thần.
  • Cơn rùng rợn chạy dọn sóng lưng Park JinMin, anh lùi hai bước, hắn lại tiến hai bước. Mãi đến khi tấm lưng gầy của anh tựa nhẹ vào bức tường, hắn mới dừng chân, vô tư chặn hai tay ra sau anh. Một tư thể hoàn hảo bao trọn Park JinMin vào lòng.
  • Khoảng khắc đó, cánh mũi Jeon JungKook lướt qua chiếc môi mím mím của Park JinMin, sau đó nở một nụ cười man rợ.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Hyung…chết cùng em nhé!
  • Cơ thể Park JinMin lạnh toát, sóng lưng cong lại do một lực tác động mạnh mẽ từ phía trước.
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Hộc!
  • Anh thở dốc, mắt trắng dã, ngả người sa sầm ngả ra phía trước, hai tay không kịp ôm lấy chiếc bụng nhỏ của mình thì đã bị Jeon JungKook bồi thêm một cú đánh sau gáy.
  • Muốn nôn!
  • Park JinMin thống khổ lăn nhào xuống đất, lưng cong như lưng tôm, anh không chắc bản thân có còn giữ nổi tính táo nữa hay không, sau khi mà bị hai lực đạo mạnh mẽ của Jeon JungKook đánh vào người.
  • Đầu óc kêu ong ong, Park JinMin có thể nghe được tiếng tim đập thình thình ngay bên tai, mồ hôi nhễ nhại tuôn ra từng đợt lạnh thấu.
  • Park JinMin dùng đôi mắt gần như mù lòa hướng lên vị trí Jeon JungKook đang đứng.
  • Đúng vậy!
  • Hắn đang nghiêng đầu, cười một cách hưởng thụ. Vậy ra đây là cách hắn đối xử, với người từng coi hắn như một phần của cuộc sống?
  • Park JinMin dường như không thể thở nổi, tứ chi như rời khỏi quyền kiểm soát, giờ đây chỉ còn một thân yếu ớt bị hắn vặn nắn.
14
Chương 32: Ích kỷ