Mỗi Ngày Em Trai Nhỏ Đều Thích Tôi / Chương 2: Tôi có cảm giác bị ai đó quấy rối!
Mỗi Ngày Em Trai Nhỏ Đều Thích Tôi
  • Trước khi đưa Park JinMin vào khách sạn, Jeon JungKook đã cho anh uống rất nhiều thuốc khác nhau. Tuy nhiên chung quy lại không thể phân biệt là thuốc gì mới đúng, ngay cả muốn hỏi y tá, hắn cũng không dám nói đối phương bị chuốc thuốc kích tình.
  • Kết quả, thuốc sổ, thuốc hạ sốt, thuốc đau bụng đều lần lượt bị hắn nhét sạch vào miệng Park JinMin.
  • Park JinMin uống vào lại nôn, cuối cùng cơn khó chịu đã không giảm, còn phát sinh thêm nhiều vấn đề khác, khiến Jeon JungKook chăm sóc như đánh giặc.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Ass chết mất!!
  • Jeon JungKook lần đầu gặp vấn đề này, trong lòng không khỏi sợ hãi, cực nhọc lau lau bãi nôn cho anh.
  • Đến khi mọi chuyện kết thúc thì cơ thể đã mỏi nhừ, khó khăn lắm mới lết được vào phòng tắm. Kịch liệt xả nước!
  • Jeon JungKook ngâm mình trong dòng nước lạnh một hồi lâu mới lấy lại được chút ý thức.
  • Hắn biết lúc này Park JinMin cần gì và đang chịu đựng những gì.
  • Quan trọng hơn hắn còn rất muốn làm điều đó với anh là đằng khác.
  • Nhưng hắn lại sợ, một bóng ma tâm lý dường như luôn nhắc nhỡ hắn rằng hắn không thể làm điều tội lỗi đó với Park JinMin. Nó sẽ khiến anh ghét hắn, căm phẫn hắn, thậm chí một lần nữa sẽ vức bỏ hắn.
  • Jeon JungKook nghiến răng, hai tay bấu chặt vào bệ tắm, mỗi một khắc hắn nhắm mắt, trên trán đều sẽ để lại một ấn đường đẹp đẽ, tựa hồ đem người bên ngoài chôn sâu vào lỗ hổng đó, khiến người đó mãi mãi thuộc về hắn, bị hắn nắm thóp.
  • Jeon JungKook lẳng lặng rời khỏi nhà tắm, đứng cạnh bên giường, đôi đồng tử trong màn đêm dường như chỉ còn một mảnh rực cháy.
  • Cúi thấp người, giọng hắn khàn khàn phát ra tiếng:
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    JinMin hyung…
  • Park JinMin lúc này chẳng nghe thấy gì, thân thể vặn vẹo đến đau đớn, chiếc cúc áo đã bị anh nới lỏng đến nửa đoạn, thuần thục phô ra đường nét quyến rũ trên cơ thể.
  • Từng cử chỉ của anh như muốn hút sạch mọi lý trí còn sót lại trong người Jeon JungKook, hắn nuốt nước bọt, tầm mắt đều dáng lên cánh môi hồng mời gọi.
  • Park JinMin cong môi, hai mí mắt phũ một tầng sương giương lên nhìn hắn.
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Giúp… giúp tôi!
  • Jeon JungKook siết chặt tay, sắc mặt trầm xuống một cách đáng sợ. Hắn nhanh như cắt cúi xuống đè chặt cánh môi Park JinMin, thô bạo hôn xuống.
  • Park JinMin đột ngột bị hắn hôn, mất đi dưỡng khí, hai mắt nhanh chóng nhắm nghiền, khó khăn đẩy đẩy lấy vai Jeon JungKook.
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Đau…từ từ thôi…
  • Thả môi, Jeon JungKook thở dốc nhìn gương mặt nức nở, không khỏi mềm lòng ôm lấy thân thể mảnh mai của Park JinMin.
  • Jeon JungKook trong lòng chua sót không rõ, nhẹ nhàng đặt cánh tay lên eo Park JinMin, sau đó từ từ hôn từ trán xuống tai, môi mở thì thầm:
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Hyung, anh sẽ không giận em đúng không?
  • Park JinMin vốn dĩ chẳng hiểu hắn nói gì, nhưng vẫn đáp Iại hắn
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Ừ... tôi sẽ không giận cậu
  • Jeon JungKook không hiểu tại sao hắn Iại cảm thấy không được hài Iòng trước câu trả Iời cho có này của Park JinMin. Hắn tức khắc ngồi bật dậy khỏi giường, hai mắt đăm đăm nhìn sâu vào mắt Park JinMin, bỗng hắn nói:
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Được thôi hyung, em sẽ giúp anh... nhưng em còn có một điều kiện."
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Điều kiện gì?
  • Jeon JungKook hôn nhẹ lên má Park JinMin, nhẹ nhàng nói:
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Sau khi tỉnh dậy, hyung không được phép giận em.
  • Park JinMin nức nỡ gật đầu, hai mắt khó chịu đến trơi từng giọt nước mắt, anh chủ động mở miệng, đón nhận nụ hôn sâu cùng đầu lưỡi nóng rực xâm nhập của Jeon JungKook
  • Hành động này triệt để đã cắt đứt mọi ràng buột sau lưng Jeon JungKook, thân thể nóng rực như máu sôi, trán ướt đẫm mồ hôi, không kiên dè tỏa pheromone nam tính của mình ra bên ngoài. Hắn cuồng nhiệt hôn lấy cánh môi mọng nước, hai bàn tay lướt trên da tức khắc xé rách chiếc áo vướng víu của Park JinMin.
  • Jeon JungKook vuốt ve, để lại vô số dấu hôn trên cơ thể đỏ rần của Park JinMin, khiến anh trầm luân không thoát khỏi vòng khoái cảm, mê man để đối phương định đoạt.
  • Thân thể cường trán tựa như mảnh hổ, hai tay lút cán ra vào không ngừng. Khoảng khắc hắn mạnh mẽ đi vào, Park JinMin cảm thấy bản thân như sắp ngất đến nơi.
  • Đó là đêm dài nhất đối với Park JinMin, anh bị Jeon JungKook rút cạn, mọi tiếng rên đến tiếng khóc đau thương dường chẳng còn tác dụng với hắn nữa rồi. Thậm chí đến khi ngất đi, thần trí đã không còn, Jeon JungKook vẫn không hề ngừng lại động tác, triệt để bị hắn xoay trong vòng mê man của chất kích tình…
  • Sáng hôm sau:
  • Park JinMin bị đánh thức bởi tiếng chuông phát ra từ điện thoại. Lúc ngồi dậy, anh đã nhanh chóng ngã xuống, cơn đau kịch liệt như muốn xé nát cơ thể gầy gò của anh.
  • Park JinMin không muốn la to vì nhận ra người đàn ông ngủ cùng anh đêm qua vẫn còn ở đây, hiện tại hắn dường như vẫn còn bận bịu trong phòng vệ sinh, hoàn toàn không biết anh đã thức dậy.
  • Park JinMin cảm thấy đây chính là thời điểm thích hợp để rời đi.
  • Dù sao cũng chỉ là đối tác một đêm, chắc không đến mức đợi hắn ra rồi chào một tiếng đâu nhỉ?
  • Nghĩ thế, Park JinMin liền rút nhẹ trong ví ra một xấp tiền, đặt lên đầu giường. Sau một lúc vật lộn mặc quần áo, anh liền rời đi.
  • Phải một lúc sau Jeon JungKook mới lờ mờ bước ra từ phòng tắm.
  • Nhìn căn phòng trước đó vài phút còn bừa bộn mọi loại quần áo, giờ lại ngăn nắp đến bất thường, hắn thầm nghiến răng bước đến gần đầu giường.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
  • Cầm trên tay sấp tiền cùng lời nhắc cảm ơn vì đêm qua, Jeon JungKook liền đen mặt.
  • Hoá ra không giận, là vì đến mặt người đã từng lăn lộn cùng mình cũng không nhớ.
  • Jeon JungKook bật cười thành tiếng, đôi mắt bình thường tròn xoe xáng ngời bỗng u ám đáng sợ đến lạ lùng.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Hyung… thật tàn nhẫn mà!
  • Cầm trên tay chiếc điện thoại có dòng tin nhắn mới được gửi từ Park JinMin, hắn mím môi rời khỏi khách sạn, tay sách vali đi tới địa chỉ nhà Park JinMin đã gửi.
14
Chương 2: Tôi có cảm giác bị ai đó quấy rối!