Mỗi Ngày Em Trai Nhỏ Đều Thích Tôi / Chương 24: Đưa anh về bằng cách đặc biệt nhất.
Mỗi Ngày Em Trai Nhỏ Đều Thích Tôi
  • Đây không phải lần đầu Park JinMin đến nhà Kim TaeHyung chơi, nhớ lại năm đó Kim TaeHyung để có được chỗ đứng như bây giờ, anh đã đánh đổi cả nước mắt và mồ hôi, không tiếc cả sức khỏe và gia đình, Park JinMin cảm thấy rất đáng ngưỡng mộ.
  • Anh siết chặc bịch thức ăn trong tay, thầm nghĩ bản thân anh cũng phải thật cố gắng, trở thành giảng viên ưu tú và vĩ đại nhất.
  • Nghĩ nghĩ một hồi, Park JinMin cũng đã đứng trước của căn hộ, ngừng một lát, anh nhấn chuông.
  • Tiếng chuông vang đến hồi thứ ba, Kim TaeHyung mới từ tốn bước ra mở cửa cho anh.
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Ồ, cậu tới rồi, mau vào trong đi.
  • Park JinMin gật đầu, bước vào nhà anh rồi tiện thể đóng của lại, anh hít nhẹ mùi hương nhẹ của căn hộ, thầm cảm thán.
  • Nhà tốt!
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Cậu còn đứng đó làm gì, mau vào trong đi.
  • Kim TaeHyung chu chu mỏ, gọi Park JinMin, trong lúc tay chân hoạt động làm những món ngon trong bếp.
  • Park JinMin hít sâu một hơi lần nữa, sau đó đi vào nhà bếp, đặt những món anh mua trên đường lên bàn.
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Tớ có mua vài món nhậu, cho nó vào chung nồi luôn đi.
  • Vừa nói, anh vừa lột vỏ thức ăn và mở nồi bỏ vào bên trong.
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Khoan, khoan JinMin, cậu không thể bỏ mọi thứ vào như thế!
  • Kim TaeHyung như chạy nước rút, hốt hoảng chột lấy tay Park JinMin, nhanh chóng ngăn cản hành động vô tộ vạ của anh lại.
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Cậu bình tĩnh, mấy món này phải ăn riêng mới ngon!
  • Kim TaeHyung toát mồ hôi hột, phải nói là việc để mắt đến Park JinMin để anh không làm điều dại dột với chiếc nồi lẩu quả thật khiến anh hao hết tâm sức.
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Cậu không cần vào bếp giúp tớ đâu, đi, tớ đưa cậu ra phòng khách, có một món đồ tớ muốn cho cậu xem ngay bây giờ.
  • Park JinMin nhướn mày, sau đó lắc lắc đầu đi theo Kim TaeHyung.
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Nếu không bất ngờ tớ sẽ không tha cho cậu.
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Yên tâm, cậu nhất định sẽ bất ngờ!
  • Nói rồi, anh đưa Park JinMin ra khỏi nhà bếp, sau đó chỉ tay vào chiếc ghế massage cỡ lớn trước phòng khách.
  • Trước cái nhìn mở to của Park JinMin, Kim TaeHyung đẩy anh lại gần, sau đó vui vẻ nói:
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Ngồi thử đi, mẫu mới nhất vừa mới ra mắt đấy.
  • Park JinMin mở lớn mắt, anh nhìn Kim TaeHyung với vẻ mặt khá bất ngờ, nhưng rồi vẫn không cưỡng lại sức hấp dẫn của chiếc ghế mà đặt mông ngồi xuống.
  • Anh nhắm mắt, trong lúc Kim TaeHyung vẫn loay hoay bật công tắc, điểu chỉnh các nút massage cho phù hợp với Park JinMin.
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Thấy sao? Thích không?
  • Giọng Kim TaeHyung vang lên, nhưng Park JinMin lại chẳng nghe được mấy, ánh mắt anh lim dim và dần nặng trĩu, anh cảm giác lúc này cơ thể thật thoải mái, mọi áp lực nặng nề trong những ngày qua phút chốc tan biến hoàn toàn.
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Ah…tuyệt lắm, lưng tớ như sắp đạt lên đỉnh mây rồi
  • Anh nói với chất giọng mềm, hai má hồng hào và gương mặt được giãn ra hết cỡ.
  • Nhìn thấy cảnh tượng này, Kim TaeHyung bất giác không biết nên phản ứng thế nào, anh nhìn bộ dạng này của Park JinMin một lúc lâu, ánh mắt đê mê không muốn dừng lại.
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Park JinMin, cậu…sao lại quyến rũ vậy chứ?!
  • Kim TaeHyung không muốn đánh thức Park JinMin, anh thở dài và tiếp tục hoạt động trong nhà bếp, đến khi mọi thứ đã sẵn sàng cho buổi nhậu của hai người, Kim TaeHyung mới lật đật quay lại phòng khách, gọi Park JinMin.
  • Tuy nhiên, tiếng chuông cửa lúc này lại không ngừng reo lên liên tục, tiếng động này dường như nghe ra rất gấp gáp, giống như nếu Kim TaeHyung không ra mở cửa, người bên ngoài sẽ ngay lập tức phá cửa đi vào.
  • Lông mày Kim TaeHyung nhíu chặt, anh không nghĩ giờ này sẽ có người đến làm phiền anh, mà nếu có, cũng chỉ có thể là anh bị fan cuồng theo dõi.
  • Nghĩ như vậy, anh bắt đầu gọi bảo vệ dưới nhà, và đi đến khóa cửa lại.
  • Lúc anh khẽ nhìn qua chiếc lỗ trên cửa, hành lang bên ngoài bỗng chập chờn rồi ngắt điện, trong không gian tối om ấy, người bấm chuông đã biến mất.
  • Trán Kim TaeHyung nhỏ vài giọt mồ hôi, hai tay anh bất giác run rẩy.
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    C…chỉ là trò đùa thôi đúng không?!
  • Kim TaeHyung nuốt nhẹ nước bọt, hai mắt anh mở to và cơ thể không dám nhúc nhích.
  • Anh phải gọi Park JinMin dậy, đó là suy nghĩ cuối cùng khi đèn trong căn hồ anh đột ngột tắc.
  • Kim TaeHyung hét lên một tiếng, gương mặt xanh lét, hai chân không trụ nổi và cả người bất ngờ ngã xuống.
  • Tiếng bốp vang lên rồi tắt, từ xa, âm thanh ken két của cánh cửa được mở ra truyền đến tai Kim TaeHyung.
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    K…không, mẹ nó rốt cuộc là ai giỡ trò vậy hả?!
  • Kim TaeHyung không ngừng hét lớn, anh không dám mở mắt, cũng như không dám cử động.
  • Những tiếng xột xoạt vẫn không dừng lại, cho đến khi Kim TaeHyung cảm nhận ra tiếng bước chân của ai đó đang đến gần anh.
  • Người đàn ông cả gương mặt bị che phủ bởi bóng tối, nhưng một tay của hắn vẫn có thể dễ dàng nắm chắc con dao kề vào cổ Kim TaeHyung.
  • Như thay lời cảnh bảo, Kim TaeHyung bị một quyền của hắn đánh ngất. Đến khi anh tỉnh lại, mọi chuyện đã trở lại bình thường, tuy nhiên, Park JinMin đã biến mất!
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Ưm…
  • Park JinMin bị âm thanh ồn ào đánh thức, hai mắt anh tựa như có vật đè nặng, dù đã cố gắng để mở được mắt, anh vẫn rất khó khăn.
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Chuyện…chuyện gì xảy ra vậy?
  • Tay anh đưa nhẹ lên xoa xoa thái dương, cơ thể mệt mỏi lê dậy khỏi nơi anh nằm. Lúc phát hiện ra anh đang ở trên xe, Park JinMin hoảng hốt ngồi bật dậy.
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Đây?..
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Anh nằm yên đi.
  • Nhìn về phía âm thanh phát ra, Park JinMin có chút bất ngờ pha lẫn lúng túng. Jeon JungKook tại sao lại xuất hiện ở đây?
  • Anh nhìn Jeon JungKook không rời mắt, dương như dán lên mặt anh là hàng ngàn câu hỏi vì sao đối với hắn.
  • Tuy nhiên, Jeon JungKook hầu như chẳng mở miệng trong suốt quảng đường về nhà, hắn lặng lẽ ngồi bên cạnh anh, hai mắt nhắm nghiền, đôi tay như cố kìm nén một điều gì đó mà siết chặt đến độ nổi cả tơ máu.
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Jung…JungKook à!
14
Chương 24: Đưa anh về bằng cách đặc biệt nhất.