Mỗi Ngày Em Trai Nhỏ Đều Thích Tôi / Chương 23: Rượu là liều thuốc tốt nhất.
Mỗi Ngày Em Trai Nhỏ Đều Thích Tôi
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Hyung, em về rồi đây.
  • Không nghe thấy tiếng động nào phát ra từ bên trong, Jeon JungKook có chút nhíu mày nghi ngờ, tự động rút chìa khóa rồi bước vào.
  • Pack...JinMin, anh muốn chọc điênn em đúng không?!!!
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Park JinMin, anh muốn chọc em tức điên mới hài lòng đúng không?!!
  • Jeon JungKook đay nghiến siết chặc hai tay thành nắm đấm, hắn khộng nhịn mà lập tức đấm mạnh lên bức tường bên cạnh, không dừng lại, hắn tiến lại gần chiếc bàn, hất đổ toàn bộ đồ đạc xuống đất, hai mắt đỏ ngầu, hơi thở không đều, đôi tay mặc dù đã thấm đẫm máu của chính mình, nhưng hắn lại chẳng cảm thấy đau đớn gì.
  • Trái tim hắn bắt đầu đập nhanh hơn, đầu óc quay cuồng, tưởng tượng bây giờ Park JinMin có thể đàng mây mưa cùng ai đó, hắn liền cảm thấy sắp phát điên đến nơi rồi.
  • Đi qua đi lại trong nha, hắn chợt dừng lại trước chiếc balo cũ kĩ và chiếc hộp đựng vũ khí của hắn.
  • Khoang cổ khô khốc, ánh mắt khát máu và đôi tay ngứa ngấy khó chịu, Jeon JungKook không nhanh không chậm rút nhẹ cây súng ra bên ngoài, nhưng khi hắn muốn chạy ra bên ngoài, hắn lại run rẩy một cách kỳ lạ.
  • Đây là cây súng của kẻ đã chính tay giết mẹ của hắn, nếu bây giờ chỉ vì một phút bốc đồng, hắn lại dùng đến nó, quả thật rất lố bịch.
  • Nghĩ nghĩ một hồi, hắn lại bỏ cây súng trở về hộp, sau đó đi tới nhà bếp, siết nhẹ con dao gọt hoa quả trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn gương mặt của bản thân phản chiếu lên.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Park JinMin, đều do anh ép em!!
  • Về phía Park JinMin, anh vẫn đang thẫn thờ ngồi một góc bên lề công viên, anh không muốn về nhà lúc này, càng không muốn đối diện với ánh mắt đáng sợ của Jeon JungKook.
  • Park JinMin gục đầu tội lỗi, anh không biết rốt cuộc là sai chỗ nào, hay là do ngay từ đầu đã sai. Càng nghĩ, anh càng cảm thấy hỗ thẹn.
  • Jeon JungKook từ đầu đã là gay sao? nhưng nhìn thế nào, anh thấy cũng không giống, vậy thì tai sao hắn lại nói những lời đó với anh chứ?
  • Park JinMin cảm thấy nếu nghĩ tiếp, đầu anh sẽ nổ tung mất, nhưng nếu không nghĩ, thì anh ngồi đây có lợi ích gì chứ.
  • Đột nhiên, điện thoại Park JinMin bỗng kêu lên, Park JinMin có chút khó thở, không dám lôi điện thoại ra ngoài, bởi vì anh sợ, người gọi đến là người anh không muốn bắt máy nhấc.
  • Tuy nhiên, trái với suy nghĩ của anh, người gọi đến lại là cậu bạn nối khố Kim TaeHyung. Park JinMin thở dài một hơi, nhẹ nhõm nhấc mấy, giọng yểu xìu:
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Tớ nghe đây.
  • Kim TaeHyung nghe được giọng anh liền có chút hớn hở, nhanh miệng đáp lại:
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    JinMin à, giờ cậu có ở bên thằng nhóc mỏ hỗn đó không?
  • Lại nhắc đến Jeon JungKook, Park JinMin thật chẳng muốn trả lời:
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Không có, cậu có chuyện gì à?
  • Nghe thấy Park JinMin không bị Jeon JungKook bu bám, thái độ Kim TaeHyung càng hạnh phúc hơn:
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Vayajh thì tốt quá, bây giờ cậu qua nhà tớ đi, tớ có cái này muốn cho cậu dùng thử?
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Cái gì?
  • Park JinMin nghiêng đầu, tò mò vật Kim TaeHyung muốn anh dùng thử. Anh biết rất rõ, nếu là thứ Kim TaeHyung chuẩn bị cho anh, thì nhất định nó không phải hàng tầm thường.
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Đến đây cậu sẽ biết thôi, nhưng mà nhớ phải đi một mình đấy, lâu rồi chúng ta không nhậu một bữa.
  • Nghe tới đây, Park JinMin cũng cảm thấy có lý, nói thật, bây giờ anh không thể về nhà, càng không thể gặp Jeon JungKook, mà nhắc đến rượu, cơn nghiện của anh lại tái phát, vậy chẳng phải chạy đến nhà Kim TaeHyung chính là tốt nhất sao?
  • Park JinMin cảm thấy không tồi, vui vẻ đúng dậy khỏi bệ đường, sảng khoái đáp:
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Được, cậu đợi đó, chuẩn bị rượu thật tốt, không đắt tiền tớ sẽ không qua đâu nhé.
  • Kim TaeHyung cười lớn, tay chống nạch, đáp lời:
  • Kim TaeHyung
    Kim TaeHyung
    Cậu yên tâm, chắc chắn có rượu vang thượng hạn.
  • Vui vẻ tắt điện thoại, Park JinMin nhanh chóng bắt một taxi, đi đến khu chung cư cao cấp của giới giải trí, mà những việc về Jeon JungKook lúc nãy, bỗng bay hơi đâu mất.
  • Vậy mới nói, rượu chính là liều thuốc tốt nhất của Park JinMin.
  • Tiếng tinh tinh vẫn không ngừng vang lên trong điện thoại Jeon JungKook, hắn nhìn đăm vào phần định vị không rời mắt, ngay lúc chiếc điện thoại của Park JinMin rung lên hồi chuông cuộc gọi, vị trí của anh đã được Jeon JungKook nắm rõ.
  • Hắn nhìn nơi anh ngồi không phải quán bar, trong tim bỗng nhẹ nhõm đi hẵn.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Thật... may.
  • Mặc dù lời hắn thốt ra khá mềm, nhưng vẫn nghi ngờ không loại trừ khả năng anh đang ở cạnh một người đàn ông hắn không biết.
  • Tốt hơn hết, hắn vẫn muốn xác nhận Park JinMin đang ở đâu, muốn làm gì, vì theo động thái của điện thoại, Park JinMin đang có dấu hiện rời khỏi công viên.
  • Chỉ cần máy mở, dù bây giờ Park JinMin có kết thúc cuộc gọi, vị trí của Park JinMin vẫn không hề biến mất.
  • Jeon JungKook nheo mắt, nhìn nơi anh đến là một khu chung cư đắc đỏ, trong lòng bỗng dấy lên một tia phẫn nộ.
  • Nơi anh đến... là nơi Kim TaeHuyng sinh sống!
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    Hyung à, hay là anh muốn em chặt đứt chân anh thì anh mới hết đi tìm đàn ông đây!
  • Jeon JungKook bình thản tựa lưng ra ghế, ánh mắt điềm tỉnh đến đáng sợ, một khí tức bức bối bao trùm lấy taxi, khiến vị tài xế cũng không khỏi rùng mình, không dám ngó nghiêng.
  • Trẻ tuổi đã có suy nghĩ chiếm hữu như vậy, tâm lý chắc là có vấn đề.
  • Vị tài xế thầm nghĩ, cố gắng giữ bình tĩnh rồi đưa hắn đến điểm cần đến.
14
Chương 23: Rượu là liều thuốc tốt nhất.