Khá bất ngờ, món tôm hum đất khi cho vào miệng lại rất ngon, mùi thịt được ướp vô cùng đậm đà, như thể món ăn này đã được Park JinMin nấu đi nấu lại rất nhiều lần, hoàn toàn đã quen với từng gia vị nêm nếm, nên khi ăn vào có cảm giác quen thuộc nhưng cũng rất mới mẻ.
Jeon JungKook trầm trồ, hai mắt cười tròn xoe, ngưỡng mộ nhìn lên Park JinMin.
Park JinMin thấy vậy liền sảng khoái đáp lại.
Park JinMinThấy không, anh đã nói nó rất ngon mà.
Jeon JungKook mỉm cười, Park JinMin ngồi xuống, tâm trạng vui vẻ khui ngay chai rượu đầu tiên, sau đó cầm hai chiếc ly từ từ rót rượu vào.
Đưa ly rượu đã rót đầy cho Jeon JungKook, Park JinMin nói tiếp:
Park JinMinNgày mai em có mấy tiết trên lớp?
Jeon JungKook đang ăn bỏ đũa qua một bên, thuần tiện đón ly rượu của Park JinMin bằng cách hay tay, lễ phép đáp:
Jeon JungKookCũng không nhiều, sáng ba tiết, chiều thì học full.
Park JinMin nghe xong chỉ thầm gật đầu, nhưng rồi nhìn lại gương mặt giống như bị cái gì đó cắt qua, trong lòng anh bổng dâng lên một cổ khó chịu.
Đây chắc chắn không phải đánh nhau đơn thuần, Park JinMin chỉ sợ những người đàn em dưới trướng Jeon Hyung Soo vẫn chưa muốn bỏ qua cho Jeon JungKook, nếu cứ để em ấy mỗi ngày đi đi về về bằng xe buýt, chỉ sợ sớm muộn xảy ra chuyện không lành, Vì dù sao, anh cũng không phải không biết gia thế khủng bố của hắn và nổi hận thấu xương giữa Jeon JungKook và cha ruột.
Park JinMin nhíu nhíu ấn đường, gương mặt có chút thấp thỏm, sau đó thở dài mở lời.
Park JinMinTạm thời anh sẽ đưa em đến trường, đợi khi nào có dịp, anh sẽ tặng cho em một chiếc xe để dễ dàng đi lại.
Jeon JungKook nghe xong mà sững sờ, mua xe?!
Jeon JungKookHyung… hyung thật sự muốn tặng em một chiếc xe thật sao?
Park JinMin nhìn biểu cảm như đứa trẻ của Jeon JungKook mà buồn cười.
Park JinMinCó gì không được sao, dù gì anh cũng là giảng viên của một trường có tiếng, lương mỗi tháng của anh rất dư dả, việc mua một chiếc xe thì có gì khó đâu.
Nói đến đây Jeon JungKook cũng chỉ biết cứng họng, xong rồi cũng dần nhận ra, trong tiền thức của Jeon JungKook, hắn thật sự đã quên mất rằng người anh đã nuôi nấng hắn suốt bốn năm, vẫn luôn là một tiểu thiếu gia thứ thiệt, nhưng vấn đề là do cách sống giản dị đến nghèo nàn của Park JinMin trong những năm tháng đó, nên đôi khi, ngay cả Jeon JungKook cũng quên mất.
Jeon JungKookCảm… cảm ơn hyung.
Jeon JungKook thở dài cong môi, nghĩ đến thời gian sau này sẽ được Park JinMin chở đến trường, rồi cùng nhau về nhà, hắn thật sự rất hạnh phúc, còn hơn cả việc Park JinMin sẽ mua xe cho hắn.
Jeon JungKook“Hyung, em vẫn còn muốn nhờ anh một việc nữa.
Park JinMin lúc này thật ra đã ngà ngà say, hai má đã bắt đầu đỏ ửng, kèm theo cặp mắt mơ hồ nhìn lên Jeon JungKook:
Jeon JungKook nhíu mày nhìn ly rượu rồi nhìn cả chai rượu bị anh chén sạch, liền cảm thấy bất lực không thôi.
Jeon JungKookHyung, sô pha ngủ không êm gì hết, từ giờ em ngủ cùng hyung được không?
Hắn hồi hộp nuốt nhẹ nước bọt, hai tay để dưới bàn ra sức vò vào nhau.
Park JinMin không biết đã nghe ra cái gì, nhưng liền vui vẻ gật đầu, còn cười nói:
Park JinMinỪm, chúng ta ngủ chung đi, có mỹ nam bên cạnh, anh ngủ sẽ thật ngon.
Jeon JungKook không biết nên vui hay buồn, nhưng sau đó liền nhiệt tình cướp rượu của Park JinMin, ra sức tranh uống.
Thoáng chốc, hai chai rượu đã bị hai người chén cạn. Lúc Park JinMin mệt mỏi lê người ra khỏi phòng tắm, Jeon JungKook đã ngồi ngay ngắn trên giường của anh, trên tay còn là cuốn sách anh đọc dỡ.
Park JinMin lau lau cái đầu ướt nhẹp của mình, nói:
Park JinMinĐừng đọc nữa, mau đi tắm đi.
Bỏ cuốn sách qua bên cạnh Jeon JungKook vui vẻ lấy khăn rồi đi vào phòng tắm, Park JinMin sau đó như thường lệ ngồi vào bàn làm việc, soạn giáo án cho ngày mai.
Một lúc sau thì của phòng tắm được mở ra lần nữa, Park JinMin cũng không quá để tâm, tiếp tục cắm mặt vào máy tính, vì bàn làm việc của anh vô cùng bừa bộn, phải nói là chật kín giấy tờ, nên chỉ cần một giọt nước nhỏ, cũng đủ thấm vào trang giấy.
Jeon JungKook lại ngây thơ cúi đầu nhìn xuống, hai tay chống lên bàn, bao trọn Park JinMin nhỏ bé trong lòng. Từng giọt nước trên mái tóc nhỏ xuống, rơi nhẹ lên gương mặt Park JinMin, một tầm nhìn vô cùng nguy hiểm đối với anh
Anh hoàn toàn đơ người, hai mắt trợn tròn ngửa mặt nhìn lên, đối diện với ánh mắt đăm chiêu của Jeon JungKook.
Park JinMinEm… làm gì vậy?
Park JinMin khó hiểu nuốt nhẹ nước bọt, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt xinh đẹp của Jeon JungKook.
Jeon JungKook đắc ý, hài lòng bỏ tay khỏi bàn làm việc, đi đến giường nằm xuống.
Nhìn mái tóc ướt vẫn chưa được sấy, Park JinMin nhíu mày nhắc nhở.
Park JinMinJungKook, em đi sấy tóc cho khô rồi hãy lên giường, tóc ướt mà ngủ cũng rất dễ bị cảm đấy.
Jeon JungKook lười biếng trở người, chán chường nói:
Jeon JungKookKhông thích, em bệnh rồi có anh chăm sóc là được mà.