Mỗi Ngày Em Trai Nhỏ Đều Thích Tôi / Chương 10: Thư giản cũng sẽ gặp rắc rối.
Mỗi Ngày Em Trai Nhỏ Đều Thích Tôi
  • Kang Ju
    Kang Ju
    Bảo bối, mau qua đây.
  • Giọng người đàn ông vang lên một cách phấn khích, tiếp đó là Park JinMin tiến gần về phía vị trí hắn đang ngồi.
  • Thấy vậy, Kang Ju lập tức đẩy người phụ nữ qua một bên, chừa đúng một chỗ rộng rải bên cạnh dành cho Park JinMin. Một hành động nhỏ của gã thôi cũng đã khiến một đám ngồi bên một mặt hoang mang, ánh mắt tò mò theo hướng mắt của gã đồng loạt hướng về phía sau.
  • Là một người đàn ông mảnh khảnh thoát tục, nhưng nơi anh ta xuất hiện lại hoàn toàn trái ngược với hình ảnh mà anh ta đang khoát lên người.
  • Park JinMin không quá để ý ánh mắt phán xét của đám người đó, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Kang Ju, nhàn nhạ nói:
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Như cũ.
  • Hiểu rất rõ ý của Park JinMin là gì, Kang Ju nhếch môi nhìn anh, tay đưa cao ra hiệu cho phục vụ.
  • Rất nhanh, nhân viên phục vụ trong bộ âu phục đã ngay lập tức có mặt, cô nàng lịch sự cúi gập người, bộ dạng cung kính nói:
  • Phục vụ
    Phục vụ
    Thưa ngài cần gì ạ?
  • Kang Ju khoác nhẹ tay lên vai Park JinMin, sau đó không nhìn phục vụ mà tiếp lời:
  • Kang Ju
    Kang Ju
    Rượu vang đỏ... dành cho người đẹp nhất đêm nay.
  • Ý tứ của hắn rất rõ ràng, từng câu từng chữ đều dành hết cho đối tượng ngồi bên cạnh, vừa nói, hắn vừa âm thầm quan sát nét mặt của người đàn ông tao nhã vẫn một biểu cảm không động.
  • Park JinMin dường như đã quá quen với cách nói chuyện kiểu này với anh rồi, tuy vậy, đối với một số người thì đây có lẽ là khung cảnh thú vị hiếm có.
  • Trong số những người bạn chung bàn, người phụ nữa có mái tóc đuôi ngựa từ đầu đến cuối gần như đều để mắt đến Park JinMin. Nhưng ánh mắt này không hề có ý chào mừng anh, thay vào đó là sự ganh ghét nhẹ.
  • Oh Yu
    Oh Yu
    Không biết vị này tên là…
  • Park JinMin
    Park JinMin
    Park JinMin.
  • Ngắn gọn giới thiệu tên, Park JinMin còn chẳng thèm hỏi lại tên của người phụ nữ, toàn bộ ý đều đặt lên ly rượu vang đỏ đã được mang lên trước mặt anh.
  • Thưởng thức mùi hương cũ, Park JinMin lúc này mới cảm thấy thật sảng khoái, tựa như đã lâu không được nếm lại cảm giác tự do tự tại.
  • Người phụ nữ thấy dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của Park JinMin càng thêm tức giận, nghiên nghiến móng tay, ánh mắt đố kỵ trừng trừng Park JinMin. Không phải đều là cùng một dạng thôi sao? Dù có khoát lên người bộ dáng thanh tao thì cũng chẳng thay đổi được bản chất đen tối của mình, Oh Yu thầm mắng nhiết, lòng ngực khó chịu tự chuốt rượu vào người.
  • Cô ta nghĩ rằng Park JinMin chỉ đang giả vờ bản thân thanh cao, chỉ biết bày trò câu dẫn đàn ông, loại ngươi như vậy, sao một người như Kang Ju có thể để mắt đến được chứ. Nhưng cô ta càng suy nghĩ, thì lượng rượu cô ta uống vào càng khiến cô ta hồ đồ, cuối cùng không nhịn được mà đứng dậy, tiến gần về phía Park JinMin, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm vào ly rượu trên tay.
  • Kang Ju, người đàn ông tài giỏi và là con trai cưng của một tập đoàn có tiếng trong nước, dù bản thân gã nổi tiếng với những cuộc ăn chơi thâu đêm và được mệnh danh là người đàn ông trăng hoa nhất nhì, thì loại đàn ông như Park JinMin cũng không xứng có được sự ưu đãi đặc biệt như vậy. Vị trí đó vốn phải thuộc về cô mới đúng, tuyệt không thể để bất kỳ ai có cơ hội giành giật với cô.
  • Ánh mắt Oh Yu càng lúc càng tối, dù cho đã bị che mờ bởi ánh đèn chập chờn của quán bar, Park JinMin vẫn dễ dàng nhận ra ý đồ của người phụ nữ này. Khoảnh khắc Oh Yu đổ ly rượu xuống, Park JinMin đã phản ứng kịp, tức khắc đẩy ngược ly rượu trên tay cô nàng, khiến cho chiếc ly đáp nhẹ lên đầu Oh Yu.
  • Âm thanh vỡ ly vang lên, nhạc cũng tắt, hầu như những người chứng kiến cảnh tượng vừa rồi đều không khỏi trợn tròn hai mắt, bàng hoàng nhìn hai người bọn họ. Park JinMin vẫn rất điềm tĩnh nhìn Oh Yu, tựa như việc vừa rồi anh làm không hề khiến anh cảm thấy bản thân có lỗi. Tuy nhiên, lúc này Oh Yu đã không thể kiểm soát được bản tính của mình nữa rồi, cô gào lên oan ức, hai mắt đỏ rực nhìn cơ thể nhuộm màu đỏ rực của rượu, lại nhìn biểu cảm xem thú vui của Kang Ju, cô đã thật sự mất sạch lý trí, lao lên muốn ra tay với Park JinMin.
  • Đáng tiếc, Park JinMin không hề có ý định chịu trận, anh nghiêng nhẹ người sang một bên, lập tức khiến cô nàng mất đà ngã bệch xuống đất, lại thêm một trò khiến khung cảnh xung quanh phát nhẹ ra tiếng cười, còn có những chiếc camera sẵn sàng quay lại cảnh tưởng nhục nhã của cô nàng.
  • Oh Yu
    Oh Yu
    Các... các người không được chụp, mau dừng lại!
  • Không thể nhìn cảnh tượng thê thảm này thêm được nữa, một số bảo vệ đã ra tay can thiệp, ngăn chặn hành vi náo loạn của Oh Yu.
  • Cô nàng bị hai bảo vệ mờ rời khỏi quán bar, nhưng sau một lúc không thể giải quyết bằng lời nói được, họ đã đành dùng đế vũ lực, đuổi thẳng Oh Yu ra ngoài, mặc cho cô nàng ra sức gào thét, ném giày.
  • Park JinMin không thể tin được bản thân đến đây là để thư giản, nào ngờ thư giản thì chưa thấy, bản thân đã gặp một đống rắc rối.
  • Kang Ju
    Kang Ju
    Không sao chứ?
  • Kang Ju mĩm cười, vỗ vỗ bả vai Park JinMin an ủi.
  • Kang Ju
    Kang Ju
    Hay là không uống nữa, hai ta đi chỗ khác vui vẻ nha.
  • Gã nhếch môi thì thầm vào tai Park JinMin, tay đã từ vai di chuyển xuống dưới, đặt nhẹ lên cánh eo thon gọn của anh.
  • Hai người lần đầu tiên gặp nhau cũng trong hoàn cảnh như vậy, Kang Ju bị một đám phụ nữ bám riết không buông, sau đó lại được Park JinMin say rượu giải vây. lúc đầu gã cảm thấy một người ăn bận kím mít như vậy lại ra vào quán bar thật không hợp lý, nhưng gặp nhau thêm vài lần thì Kang Ju càng có hứng thú với anh hơn, sự hứng thú đến từ rất nhiều hoàn cảnh, đặc biệt là khi gã nhận ra Park JinMin chỉ thích đàn ông, mà gã lại chưa thử qua cảm giác đàn ông yêu nhau sẽ như thế nào, liền rất tò mò.
  • Nhưng hình như Park JinMin lại không được cởi mở như gã nghĩ, hầu như mỗi lần gã đề nghị muốn làm chuyện đó, Park JinMin đều từ chối một cách phũ phàn, khiến một người có lòng tự tôn cao như gã cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề. Tuy nhiên, Park JinMin càng tiếp tục từ chối, lại càng khơi dậy bản năng muốn có của gã.
  • Park JinMin dường như chẳng mấy để tâm lời nói của Kang Ju, từ đầu đã muốn dứt khoát từ chối gã. Thế nhưng, lời còn chưa kịp thốt ra, đã bị hình bóng người đàn ông quen thuộc xuất hiện làm cho cả người cứng đờ.
  • Jeon JungKook đằng đằng sát khí từ từ bước về phía hai người, ánh mắt hắn độc ác đến mức muốn chặt đứng cánh tay đang đặt lên eo Park JinMin.
  • Jeon JungKook
    Jeon JungKook
    JinMin hyung.
  • Ngữ khí lạnh lùng đến mức đáng sợ, đến cả Park JinMin cũng cảm thấy bộ dạng này thực dễ khiến người khác rùng mình.
  • Tại sao em ấy lại đến đây? đấy là câu hỏi hiện hữu trong đầu Park JinMin, nhưng anh không có cơ hội mở lời. Jeon JungKook đã hoàn toàn bị khung cản trước mắt che mờ đi lý trí, hắn ngay tức khắc vung nắm đấm, không chút lưu tình quật ngã Kang Ju, lao đến đánh tới tấp vào mặt kẻ đã chạm bàn tay dơ bẩn vào Park Jinmin của hắn.
14
Chương 10: Thư giản cũng sẽ gặp rắc rối.