Linh hồn người bác sĩ / Chương 3 : Hoàng Đình Quân
Linh hồn người bác sĩ
  • Con xe Honda SH mode 2023 màu xanh đậm nhẹ nhàng lướt trên con đường bê tông bằng phẳng nối liền khu vực ngoại ô vào trong thành phố phồn hoa náo nhiệt, tuy đường rộng nhưng rất ít người qua kẻ lại đa phần do bao quanh nó là những hàng cây rậm rạp, không có đèn đường soi sáng càng tô thêm vẻ âm u rợn người.
  • Ám ảnh với những gì vừa nhìn thấy, Đức cố gắng mím môi lấy lại bình tĩnh nhưng vẫn không tăng tốc độ, cậu sợ sẽ phải đối mặt với những thứ đáng sợ nhưng lại không dám chạy nhanh, người bạn cậu đã nhập viện rồi, lại còn bị tai nạn trên con đường này càng làm cho cậu cảm thấy bất an mà chạy từ từ.
  • Chiếc cầu nối liền khu vực ngoại ô vào thành phố đã xuất hiện ngay trước mắt, Đức dừng xe lại vươn vai, bẻ các đốt bàn rồi xoay xoay cổ tay rồi nổ máy chạy lên dốc cầu, mọi chuyện diễn ra đều bình thường cho đến khi xuống đến chân cầu bên kia, một bóng đen lao vút qua đầu xe khiến cậu giật mình nhưng do phản xạ của Đức nhạy hơn nên cậu không lạc tay lái mà thắng gấp lại đến mức tưởng chừng như đứt cả phanh.
  • Đức quay đầu, phóng tầm mắt quan sát xung quanh thì chẳng thấy cái bóng đen kia đâu cả, cậu có chút rùng mình, vì từng là một nhà văn nghiên cứu những câu chuyện tâm linh, biết rằng cậu đã gặp cái thứ đó đó nên nổ máy mà phóng thẳng tới bệnh viện.
  • Sau khi đến bệnh viện và đỗ xe tại nhà xe dành cho người nhà bệnh nhân, Đức đi bộ vào khu cấp cứu thì có một dáng người nam mặc bộ outfit màu đen trông rất nam tính đang đứng trước cổng đợi cậu.
  • - Đi lâu khiếp, tao ăn xong nãy giờ đứng chờ muỗi đốt muốn sốt xuất huyết rồi đây.
  • - À...thôi lên phòng bệnh của Quân đi rồi tao kể luôn.
  • - Ờ đi thôi, để Phạm Đạt đẹp trai này dễ đường cho mày.
  • - Ờm...đi thôi
  • Đức cười thầm cố gắng không phát ra tiếng sợ người kế bên giận, cậu và người bạn Đạt bước đi trên dãy hành lang bệnh viện, khi đã hỏi được thông tin thì cậu biết được người bạn kia đang nằm trên tầng thứ sáu, là tầng cao nhất của bệnh viện, Phạm Đạt bảo cậu định đi thang máy cho nhanh nhưng cô điều dưỡng làm ở khu vực hành chính vội ngăn không cho cả hai đi vì lí do khu vực ấy chuyên dùng vận chuyển cho những ca cấp cứu khẩn cấp, thế là cả hai đành phải đi thang bộ lên tầng cao nhất của bệnh viện.
  • Vừa đi Phạm Đạt vừa càu nhàu, khi đến tầng cuối cùng, cậu với người bạn kia thở hổn hển không ra hơi.
  • - Báo quá Quân, mạ mệt chết tao rồi.
  • - Ngậm mồm lại đi, tao cũng mệt chứ bộ.
  • Cả hai cố gắng đi đến phòng bệnh 401 nằm cách đấy không xa, Đạt mở cửa bước vào trước, Đức cũng theo sau lưng anh, người bạn tên Quân kia đã tỉnh lại rồi, tay anh đang được gắn kim luồn truyền máu, phần trán cũng đã được băng bó cẩn thận, Quân khó chịu đưa mắt nhìn hai người bạn của mình, chưa kịp nói gì đã bị Đạt ngắt lời.
  • - Báo quá báo, cảm thấy thế nào rồi?
  • - Làm như tao muốn báo vậy á, tình hình vết thương không nặng lắm đâu, nghỉ ngơi vài tuần sẽ ổn nhưng đi lại bình thường thì mất khoảng hai ba tháng gì đó.
  • - Hờ hờ, thôi ngồi ghế đi Đức, giờ bọn tao cần mày kể lại rốt cuộc mày đã thấy gì mà tông thẳng vô thành cầu thế kia.
  • Đạt kéo Đức ngồi xuống đùi mình, vì ghế chỉ có một cái nên đành phải chịu thôi nhưng không chỉ dừng lại ở việc ngồi, Đạt vòng tay qua ôm lấy eo cậu rồi luồng tay vào trong áo mà xoa nhẹ lấy eo cậu.
  • - Bỏ cái tay ra đi, hư quá - Đức nhíu mày nhìn Đạt
  • - Ôm tí xíu thôi vợ
  • - Mạ ơi gớm quá
  • Quân bất lực nhìn tô cơm cún trước mặt mình, cười nhẹ một cái rồi bắt đầu hạ giọng kể lại câu chuyện.
  • - Theo kế hoạch thì tao đến cái chung cư bỏ hoang ở tuyến đường cách trung tâm thành phố cũng tầm mười bốn cây số, cũng khá xa do nó nằm ở rìa thành phố rồi. Đến nơi tao cũng khóa xe cẩn thận rồi mới đi vào bên trong, khu chung cư nhìn kinh dị vãi ò mày ạ.
  • - Rồi mày tìm thấy được gì không? Chứ tao thì có đấy.
  • - Tao không tìm thấy vật gì có giá trị nhưng tao thấy một thứ rất kinh dị bọn mày ạ.
  • - Thứ gì kể nghe xem nào?
  • - Dưới tầng hầm có một bộ xương người không có đầu, ngoài ra còn có một sấp tài liệu dính toàn máu khô nên tao không tha về, tao cũng thử điều tra xung quanh nhưng toàn rác là rác thôi.
  • - Khoan, mày vừa bảo là xác không đầu hả Quân? - Đức lắp bắp hỏi lại
  • - Ờ, mà cũng có thể đến đấy kiểm tra mà.
  • - Không phải tao không tin mày mà là...tao vừa nhặt được thứ kinh dị, là một cái bình ngâm cái đầu và một số mảng da người khác mày ạ.
  • - Cái gì chứ? Thật hả? - Quân kích động hỏi nhưng bị dây kim kéo giật ngược lại khiến anh đau điếng
  • - Suỵt đừng có hét toáng lên vậy chứ, mày về đi rồi sẽ biết thôi.
  • Đức cẩn thận rút dây kim luồng ra ghim vào tĩnh mạch của Quân, bọn họ thì thầm bàn tán một số thứ liên quan đến vụ việc có tính chất nghiêm trọng lần này, bọn họ quyết định không báo cảnh sát mà âm thầm điều tra những bí mật ẩn chứa đằng sau những căn nhà bỏ hoang ấy.
14
Chương 3 : Hoàng Đình Quân