Linh hồn người bác sĩ / Chương 1 : Chiến lợi phẩm
Linh hồn người bác sĩ
  • Buổi sáng trời âm u, những đợt gió lạnh thổi qua những tán lá rộng lớn ở một khu rừng hẻo lánh nằm sát biên giới Việt Trung càng làm cho cảnh vật nơi đây thêm phần quỷ dị, tiếng lá cây xào xạc vang lên theo từng bước chân của một cậu thanh niên mang thân hình khá gầy, cậu mặc một bộ đồ chuyên dụng để thám hiểm và đem theo một chiếc balo loại chuyên dụng không quá to đựng đồ dùng cần thiết.
  • Cậu thanh niên ấy tên là Đại Đức, một tiểu thuyết gia nổi tiếng với bút danh Kẻ Vãng Lai, nguồn gốc của bút danh ấy xuất phát từ đam mê khám phá những vùng đất mới, nghiên cứu những công trình khoa học và những thứ liên quan đến tâm linh. Các bộ tiểu thuyết của anh phần lớn đều dựa trên những câu chuyện có thật được kể lại bởi những người quen hoặc những độc giả hâm mộ cậu.
  • Viết tiểu thuyết cũng đã lâu nhưng vẫn chưa thực sự thỏa mãn được tính tò mò của mình, sau khi điều tra được ở cánh rừng nằm sát biên giới Việt Trung có một căn biệt thự bỏ hoang nổi tiếng với những câu chuyện ma ám, cậu quyết định sẽ một mình lên đấy khám phá, trải nghiệm cảm giác được gặp những thế lực tâm linh là như thế nào.
  • - A kia rồi, cuối cùng cũng đến nơi
  • Trước mặt Đại Đức là một căn biệt thự ba tầng khoác một màu u ám, những mảnh tường trắng đã bám đầy bụi và xuất hiện những vết nứt ngày một nhiều do sự mài mòn theo năm tháng, những đám dây leo mọc đầy càng tôn thêm vẻ bí ẩn, ma mị và đầy những nguy hiểm đang rình rập cho căn biệt thự mang lối kiến trúc Âu cổ này.
  • Đại Đức rút trong balo ra một thanh kiếm katana ra, cậu cho phần chui kiếm vào lại balo rồi dùng lưỡi kiếm chém đứt những đám dây leo cản đường mở lối cho cậu bước vào bên trong, khung cảnh hoang tàn dần hiện rõ ra trước mắt Đức, ánh nhìn của cậu bị thu hút bởi cái đài phun nước đặt giữa khuôn viên, nhanh chóng bước đến quan sát, một cảm giác chạy dộc sống lưng xoẹt qua khi phát hiện ở đấy là một vệt máu bắn ra dính lên trên đấy.
  • - Khiếp! Thật không ngờ ở đây lại có án mạng...
  • Đức thốt lên kinh ngạc, cậu hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt, thở hắt ra một cái rồi tiếp tục tiến vào bên trong căn biệt thự kia. Cánh cửa sắt phủ đầy mạng nhện dưới tác động của lực đẩy vang lên từng tiếng ken két nghe rất rợn người, không cảnh bên trong khá tối, bụi bẩn bay đầy trong không khí làm Đức hắt hơi liên tục mặc dù đã trang bị khẩu trang ngay từ đầu.
  • Trên sàn nhà là một lớp bụi rất dày nhưng đồng thời cũng rất trơn do được lát bằng những viên gạch láng bóng với họa tiết như những sàn gỗ thật sự, nếu như không bước lên sàn người ta còn có thể hiểu lầm rằng đây là sàn gỗ chứ không phải gạch. Đức bước từng bước chậm rãi lên chiếc cầu thang xoắn ốc, cậu quyết định sẽ khám phá tầng cao nhất trước rồi sẽ xuống tầng trệt sau cho tiện đường.
  • Sau tầm năm phút, cậu đã bước đến sân thượng, khác với sân thượng của những căn biệt thự khác, trên đây được gia chủ bố trí như một kho chứa đồ ngoài trời, nhưng đa số đều là những vật tư y tế đã qua sử dụng, rác thải y tế và cả những vật tư như găng tay, ống tiêm chưa được đưa vào sử dụng. Đức lại gần kiểm tra thì phát hiện bên nằm khuất trong đấy có một chiếc hộp thủy tinh được bọc kín bằng băng keo màu đen, bên ngoài còn được dán kí hiệu phóng xạ rất to kích thích trí tò mò của cậu. Cậu đứng đấy suy nghĩ một lát rồi quyết định đặt balo xuống, lấy ra một chiếc bao tay cùng một chiếc bọc đen để chiếc lọ ấy vào rồi cẩn thận để nó vào một góc trong balo.
  • Đức từ cẩn thận bước chậm rãi xuống tầng hai, đi một vòng quanh quan sát thì thấy những cánh cửa đã hỏng, đổ sập xuống để lộ những chiếc giường, chiếc bàn củ kĩ bám đầy bụi và mạng nhện, lục lọi thì không tìm được gì đặc biệt cho đến khi cậu bước đến căn phòng màu đỏ nằm ở cuối dãy hành lang.
  • Căn phòng được niêm phong bằng những đạo bùa màu vàng dài ngoằn dán đầy trên cánh cửa, Đức tò mò bước đến vươn tay ra định tháo những đạo bùa ra thì một bàn tay lạnh ngắc vỗ mạnh vào vai Đức một cái làm cậu giật bắn mình quay phắt người lại phía sau.
  • - Ai...ai đấy?
  • Đáp lại câu hỏi của Đức là một khoảng không im lặng, không có lấy một bóng người nào, khuôn mặt Đức tái mét hẳn đi, cậu lập tức xoay lưng lại đi thẳng xuống tầng trệt mà mò đi ra khỏi căn biệt thự nay lập tức nhưng không cậu lại không hề để ý rằng, từ sau khi bàn tay bí ẩn kia chạm lên vai cậu, trên những bức tường mà cậu chạy qua đều xuất hiện những bàn tay đầy máu.
  • Sau khi thoát ra được căn biệt thự, Đức mò mẫm đường về chỗ chiếc xe mà cậu đã đỗ trước đó. Đến nơi cậu liền leo thẳng lên xe, quên cả việc cho balo vào yên trước mà nổ máy chạy thật nhanh về nhà.
  • (Cũng may là còn nổ máy được, chứ không là toang rồi bé ạ)
  • Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng Đức, cậu vẫn cố chạy thật nhanh về nhà trong tình trạng không thể nào sợ hãi hơn nữa.
14
Chương 1 : Chiến lợi phẩm