zhuzhixinĐúng, em có nhớ trước khi dẫn hai chúng ta đến Đông Lục anh có nói qua mấy nơi ở Đông Lục không?
liuyaowenChợ thẻ bài, chợ đen chúng ta đánh quyền.
liuyaowenHiện tại đang học viện Seth,
liuyaowenĐem nơi này cùng Nghê Hồng quốc tách ra Á Lan hải vực,
liuyaowenCòn có chính là......
liuyaowenCòn có chính là cái gì tới......
liuyaowenLúc ấy tôi đang suy nghĩ, người cuối cùng có chút quên mất.
zhuzhixinCòn nữa, chính là chỗ này.
zhuzhixin"Sân huấn luyện tư nhân này."
Lưu Diệu Văn nghiêng đầu:
liuyaowenSao lại là nơi này?
Theo lý mà nói hẳn cũng đều là giống thẻ bài chợ hoặc chợ đen loại này thập phần nổi tiếng tồn tại, làm sao có thể chỉ là một tòa lại bình thường không thể bình thường huấn luyện nhà thi đấu đâu.
Huống chi toàn bộ sân huấn luyện của đại lục chỗ nào cũng có, vì sao lại xác định như vậy chính là nơi này?
liuyaowenNgươi nhớ không lầm chứ?
zhuzhixinSố XX đường XX, không phải chỗ này thì còn là chỗ nào.
Lưu Diệu Văn biết rõ trí nhớ của Chu Chí Hâm tuyệt đối không thể phạm sai lầm, vì thế trầm mặc rũ mi mắt xuống.
zhuzhixinThân phận ông chủ của sân huấn luyện này hẳn là giống như anh.
Lưu Diệu Văn không thể phủ nhận.
zhuzhixinThôi, kỳ thật cũng không có gì.
zhuzhixinBọn họ đã sớm chia năm xẻ bảy, không phải sao?
zhuzhixinĐược rồi, nếu đã lấy được chìa khóa thì tôi đi trước đây, cậu luyện cho tốt!
zhuzhixin"Sau đó hảo hảo hẹn hò, tranh thủ trước hai mươi tuổi thoát đơn ha!"
liuyaowenCút sang một bên đi.
Lưu Diệu Văn không kiên nhẫn vẫy vẫy tay với Chu Chí Hâm, nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn suy nghĩ về cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ.
Hắn đã sớm phát hiện, nơi này nhân viên công tác cùng Kinh Yếm thập phần quen thuộc, hơn nữa cái loại này quen thuộc một chút không giống như là nhân viên phục vụ đối đãi khách hàng thái độ.
Lúc đi theo Kinh Yếm vào hắn đã chú ý tới vũ khí và binh khí bày trên tủ triển lãm đại sảnh, đi theo ca vẫn sống ở Tây Lục hắn cũng coi như kiến thức rộng rãi, cho nên nhìn ra được những thứ này đều là thượng đẳng phẩm thậm chí có mấy cái còn là cực phẩm hiếm có trên thế gian.
Ban đầu chỉ cảm thấy là bởi vì ông chủ này giàu nứt đố đổ vách, sau khi mua lại đem nó làm vật triển lãm để ôm khách, nhưng hiện tại cẩn thận nghĩ lại, tựa hồ cũng không phải đơn giản như vậy.
Và trên hết,
Bộ cung tiễn trong tay Kinh Yếm, hẳn cũng từng là một trong những vật trưng bày.
Lúc vội vàng thoáng nhìn hắn có nhìn thấy một cái tủ trưng bày trống không, lúc ấy còn rất nghi hoặc, tại sao lại để trống ở đó, hiện tại nghĩ lại......
Chu Chí Hâm đã đi rất xa, nhưng Lưu Diệu Văn vẫn đứng tại chỗ cúi đầu.
Hắn không có biện pháp phủ nhận đã có chút tình cảm khác với Kinh Yếm, nhưng nghĩ đến bí mật trên người mình và thân phận của Kinh Yếm... Hắn lại cảm thấy loại tình cảm này đại khái rất khó có kết quả.
Nhẹ giọng thở dài,
Tất cả những gì đã trải qua trước đây dường như chỉ mới hôm qua.
Về chuyện xưa cùng thân phận thật sự của anh Văn có thể còn một đoạn thời gian rất dài sau mới có thể mở khóa, mặc kệ như thế nào đại khái cũng phải tới Liêu Nguyên Thiên đi, bất quá trước đó anh Văn sẽ dùng phương thức của mình trợ giúp con gái cùng con gái!
Sau đó về số tiền mở khóa của thẻ thứ ba...
Hẳn là sắp rồi, ta tranh thủ sớm một chút đem hắn viết ra sân khấu.