Lời bài hát: Redemption Without Being / Chương 47: Quen biết một thế kỷ
Lời bài hát: Redemption Without Being
  • Thời gian dừng lại ở cổng trường một lát không còn sớm, bởi vì vào thu, nhiệt độ giảm xuống, người đi đường cũng không nhiều lắm.
  • Tiếng xe máy gầm rú trên đường phố.
  • Thấm Y tay cầm hai bên ghế xe, có thể mơ hồ cảm giác được tâm tình Thôi Nhiên Tuấn tựa hồ không tốt, bất quá nàng không hỏi, vẫn duy trì trầm mặc.
  • Nếu như anh muốn nói với mình nguyên nhân mất hứng, cô sẽ nguyện ý nghe, nếu như không muốn nói, vậy mình liền an tĩnh tĩnh đãi.
  • Hơn mười phút sau, xe máy dừng ở bãi đỗ xe ngầm của tiểu khu.
  • Cho dù hiện tại tâm tình không tốt lắm, Thôi Nhiên Tuấn vẫn tự mình xuống xe trước, lại nhẹ nhàng ôm Thấm Y xuống xe.
  • Mặc dù rõ ràng nàng có thể tự mình xuống.
  • Anh im lặng khóa xe lại, đi đến thang máy, Thấm Y ngoan ngoãn đi theo sau.
  • Thôi Nhiên Tuấn cũng không biết mình đang tức giận cái gì, là tức giận tiểu tử thúi kia kéo tay nàng hay là thích nàng.
  • Cũng có thể là bọn họ ở chung lâu như vậy, chính mình đem nàng trở thành muội muội đồng dạng chiếu cố, hiện tại đột nhiên tới tiểu tử muốn quyến rũ muội muội của mình, mất hứng cũng là bình thường đi.
  • Hắn liếc mắt nhìn Thấm Y, lại nhíu mày.
  • Chỉ là luôn cảm giác tiểu hài tử hôm nay không thích hợp, đi đường như thế nào thành khập khiễng, trên tay còn quấn băng gạc, rõ ràng buổi sáng còn rất tốt.
  • Hắn quay đầu nhìn cái đuôi nhỏ ngoan ngoãn đi theo mình, khí diễm tiêu tán, bất đắc dĩ thở dài.
  • Đi vào thang máy, hai người đứng song song.
  • cuiranjun
    cuiranjun
    Ngươi cảm thấy tiểu tử kia thế nào?
  • Thôi Nhiên Tuấn phá vỡ trầm mặc, làm bộ lơ đãng hỏi.
  • qinyi
    qinyi
    Tiểu tử? Ngươi nói Thôi Vĩ Khuê sao?
  • qinyi
    qinyi
    Anh ấy rất tốt, học tập cũng tốt, bộ dạng cũng đẹp trai...... Là một thành phố mới nổi.
  • Nghe Thấm Y luôn khen Thôi Nhiên Khuê, Thôi Nhiên Tuấn khinh thường bĩu môi.
  • Cái gì chó má giáo thảo, cỏ dại còn kém không nhiều lắm.
  • cuiranjun
    cuiranjun
    Ồ.
  • Thấm Y ngẩng đầu khó hiểu nhìn Thôi Nhiên Tuấn, vừa rồi không phải rất tốt sao, sao thoáng cái lại giống như mất hứng......
  • Đinh......
  • Đến tầng Thôi Nhiên đóng cửa này, hai người không nói lời nào đi ra ngoài, mở cửa vào nhà.
  • Thôi Nhiên Tuấn mở đèn phòng khách thay giày ở nhà, lại từ trong tủ giày lấy giày ở nhà của Phong phu nhân đáng yêu mới mua hôm nay đặt xuống đất.
  • cuiranjun
    cuiranjun
    Mặc cái này đi, mới mua.
  • Cũng không thể để cho tiểu hài tử vẫn mang giày của hắn đi, giống như tiểu bằng hữu đi giày của người lớn, kéo dài cũng sợ nàng ngã.
  • qinyi
    qinyi
    "Cảm ơn."
  • Thấm Y thay giày xong đi vào, ngồi vào phòng khách mở tài liệu ôn tập và sách vở mang về nhà, chuẩn bị học tập.
  • Cây bút đang cầm vừa muốn hạ xuống, rồi lại dừng lại.
  • qinyi
    qinyi
    Ngươi...... Tâm tình không tốt?
  • Cô xoắn xuýt một lát, vẫn hỏi ra, nếu không luôn cảm thấy sẽ không tĩnh tâm học tập, trong đầu luôn là bộ dáng rầu rĩ không vui của anh.
  • cuiranjun
    cuiranjun
    Không sao, lát nữa sẽ ổn thôi.
  • Thôi Nhiên Tuấn nghe được sự quan tâm của cô ngẩn người, sau đó lấy hoa quả tươi từ tủ lạnh ra rửa sạch cắt bỏ vào trong bát, đi tới phòng khách đặt bên cạnh sách vở của cô.
  • Giống như phụ huynh quan tâm đến con cái mình chăm chỉ học tập.
  • Hắn cũng không biết mình vì cái gì tâm tình có chút buồn bực, nhưng là lại không muốn ảnh hưởng đến Thấm Y, dù sao nàng lại không làm sai cái gì.
  • Suy nghĩ một lát là được rồi.
  • Thôi Nhiên Tuấn mỗi lần đều là như vậy, khó chịu khổ sở mình ở lại một lát là tốt rồi, điểm này rất giống Thấm Y.
  • qinyi
    qinyi
    Nguyệt khuyết hoa tàn chớ bi thương, hoa tu chung phát nguyệt chung viên.
  • Thấm Y chỉ vào câu thơ đầu tiên của nhà thơ đời Đường Ôn Đình Quân trong sách "Cùng bạn bè đả thương ca cơ", nói với Thôi Nhiên Tuấn.
  • cuiranjun
    cuiranjun
    Có ý gì?
  • Thôi Nhiên Tuấn không hiểu, hơn nữa từ nhỏ ghét nhất chính là ngữ văn, đặc biệt là thơ từ cổ, văn ngôn văn bên trong làm cho người ta xem không hiểu đọc không thông.
  • qinyi
    qinyi
    ...... Không có gì.
  • Thấm Y mấp máy môi, mặc dù là muốn dùng câu thơ an ủi hắn, nhưng không có ý định cùng hắn giải thích câu thơ này ý tứ.
  • Đinh!
  • Lò vi sóng vang lên, Thôi Nhiên Tuấn đi qua lấy ra một ly sữa, đặt bên cạnh trái cây.
  • cuiranjun
    cuiranjun
    Cố gắng học tập.
  • cuiranjun
    cuiranjun
    Tay đau thì viết chậm một chút, học xong thì đi ngủ đi.
  • Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ Thấm Y đầu, mỉm cười nói câu, liền cầm điện thoại di động ngồi ở một nửa chơi lên trò chơi, đột nhiên nhớ tới cái gì, đứng dậy đi đến tủ TV lấy ra hòm thuốc.
  • Hắn đi tới Thấm Y bên người, nửa quỳ nhấc lên ống quần của nàng, gấp tới đầu gối, nhìn khắp nơi, ngoại trừ vết thương cũ lại không phát hiện cái gì khác thường.
  • cuiranjun
    cuiranjun
    Ngươi đứng lên ta nhìn xem.
  • Tuy rằng không biết Thôi Nhiên Tuấn muốn làm gì, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn đứng lên.
  • cuiranjun
    cuiranjun
    Xoay qua.
  • Thấm Y lại nghe lời xoay người.
  • Vết bầm tím ở đùi phải lộ ra, cặp mắt Thôi Nhiên Tuấn hơi híp lại, hàn quang hiện lên, bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt đó, lúc mở miệng lại khôi phục bộ dáng bình thường.
  • cuiranjun
    cuiranjun
    Ngồi xuống đi, bôi thuốc cho ngươi.
  • Thấm Y gật đầu ngoan ngoãn ngồi xuống, thấy nàng không định nói vết thương là chuyện gì xảy ra, Thôi Nhiên Tuấn cũng trầm mặc không hỏi.
  • Nếu nàng muốn nói, chính mình sẽ nói.
  • Nhưng anh không cần hỏi, không có nghĩa là sẽ tha thứ cho cô bị khi dễ.
  • Trước kia, nguyên tắc của hắn là không ra tay với phụ nữ, người già, trẻ em, nhưng không bao gồm những người phạm vào quy củ ban đêm.
  • Hiện tại không bao gồm bên trong tựa hồ lại nhiều hơn một chút, đó chính là khi dễ người hắn muốn bảo vệ.
  • Thấm Y ngẩn người nhìn hoa quả và sữa trước mặt, lại quay đầu nhìn Thôi Nhiên Tuấn.
  • Cảm nhận được tầm mắt, Thôi Nhiên Tuấn dừng động tác bôi thuốc trong tay, ngẩng đầu.
  • cuiranjun
    cuiranjun
    Có chuyện gì vậy?
  • qinyi
    qinyi
    Nếu không biết rõ thời gian, cảm giác như chúng ta đã biết nhau một thế kỷ.
  • Thấm Y nhìn đôi mắt hắn thản nhiên mở miệng, rõ ràng giọng điệu thái độ vẫn lạnh lùng như trước, lần này Thôi Nhiên Tuấn lại cảm giác trái tim bị thứ gì đó mãnh liệt va chạm.
  • Tim đập nhanh, tai bắt đầu nóng lên.
  • Vốn là còn có chút buồn bực nàng khen tiểu tử kia tâm tình cũng bởi vì những lời này buồn bực trong nháy mắt tiêu tán.
  • Hắn không biết nên trả lời một câu lơ đãng của nàng như thế nào, vừa vặn Thấm Y thấy hắn không nói lời nào quay đầu lại tiếp tục học tập.
  • Phòng khách yên tĩnh hồi lâu, chỉ có tiếng lật sách và viết chữ, một hồi chuông cửa phá vỡ sự an bình này.
  • Thôi Nhiên Tuấn không vui thu dọn đồ đạc, đứng dậy đi mở cửa, đêm nay là ai vậy! Quấy rầy trẻ em học tập!
  • Mở cửa, vẫn là nụ cười sáng lạn của Hưu Ninh Khải.
  • Hắn giơ tay vẫy vẫy Thôi Nhiên Tuấn đang mở cửa.
  • xiuningkai
    xiuningkai
    Hi! Nhiên Tuấn ca!
  • cuiranjun
    cuiranjun
    Sao ngươi lại tới đây?
  • Thôi Nhiên Tuấn nhìn thấy là hắn, muốn trực tiếp đóng cửa lại, Hưu Ninh Khải nhanh tay lẹ mắt trước khi hắn đóng cửa đã trực tiếp lẻn vào trong khe hở.
  • Anh cũng không khách khí, cởi giày đi thẳng vào phòng khách.
  • Nhìn thấy Thấm Y đang học tập, trước mặt cô bày hoa quả, sữa tươi đến từ Thôi Nhiên Tuấn.
  • Thôi Nhiên Tuấn đi theo phía sau bất đắc dĩ đỡ trán, tiểu tử này thật sự là phiền toái......
  • Hưu Ninh Khải nhìn Thấm Y không nói gì, Thấm Y cũng nhìn hắn không nói gì.
  • Hai người cứ như vậy trầm mặc nhìn nhau.
  • cuiranjun
    cuiranjun
    Đây là huynh đệ của ta, Hưu Ninh Khải.
  • cuiranjun
    cuiranjun
    Bình thường thần kinh đã quen, anh không cần để ý.
  • Thôi Nhiên Tuấn ngồi xuống sô pha phía sau Thấm Y, giải thích.
  • Thấm Y gật gật đầu, tiếp tục cúi đầu học tập, không ai phản ứng lại Hưu Ninh Khải vẫn đứng đó.
  • xiuningkai
    xiuningkai
    ???? Cái này coi thường ta sao?
  • Hưu Ninh Khải đứng trước TV, đứng trước mặt bọn họ, chống nạnh khó có thể tin tưởng.
  • Có chuyện gì với hai người họ vậy?
  • Có nên chào đón khách không?
14
Chương 47: Quen biết một thế kỷ