Lời bài hát: Ghost Wife Be Good
  • Qua thật lâu, khi Tống Vân cho rằng mình sẽ không đợi được đáp án, Đinh Trình Hâm mở miệng.
  • dingchengxin
    dingchengxin
    Tôi biết rồi.
  • Đinh Trình Hâm gật gật đầu muốn đi đến ngăn tủ bên cạnh lấy đệm chăn, lần này đến phiên Tống Vân bối rối.
  • songyun
    songyun
    Cái gì?
  • Đinh Trình Hâm quay đầu nhìn Tống Vân một cái, khẽ lắc đầu.
  • dingchengxin
    dingchengxin
    Trời đã khuya rồi, mau ngủ đi.
  • Nói xong, Đinh Trình Hâm không nhìn Tống Vân nữa, mà rút chăn ra bắt đầu trải giường trên mặt đất. Tống Vân sửng sốt vài giây, không nói gì, nhìn bóng lưng Đinh Trình Hâm, kéo chăn nằm xuống giường.
  • Thẳng đến khi Đinh Trình Hâm trải giường xong Tống Vân cũng không ngủ, Đinh Trình Hâm cái này hình như có chút lập lờ nước đôi, khiến Tống Vân lập tức không chắc hắn rốt cuộc nghĩ như thế nào.
  • dingchengxin
    dingchengxin
    Muộn rồi, chúc ngủ ngon.
  • Đinh Trình Hâm trải giường xong thuận tiện tắt đèn, cùng với đèn tắt, Đinh Trình Hâm nói với Tống Vân một câu ngủ ngon. Tống Vân không có đáp lại hắn, hắn cũng không phải rất để ý, cảm thấy Tống Vân có thể quá mệt mỏi đã ngủ thiếp đi, liền tự giác nằm xuống trên mặt đất mình vừa trải xong.
  • Tống Vân cũng không ngủ, sau khi nghe Đinh Trình Hâm ngủ ngon, tuy rằng không trả lời rõ ràng, nhưng trong lòng vẫn yên lặng nhắc tới một câu "Ngủ ngon". Sau đó, giống như mới hơi cảm nhận được buồn ngủ, mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.
  • Giống như là có cảm ứng, trong nháy mắt Tống Vân tiến vào giấc ngủ Đinh Trình Hâm mở mắt, từ trên mặt đất bò dậy, rón rén đi tới bên giường Tống Vân. Nương theo ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Đinh Trình Hâm thấy rõ nhan sắc ngủ của Tống Vân.
  • Không tự chủ gợi lên nụ cười, kìm lòng không đậu vươn một ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua trên mặt Tống Vân, phác họa ra hình dạng của cô. Từ trán theo sống mũi một đường đi xuống, nhéo qua gò má mềm mại, cuối cùng dừng lại ở cánh môi. Nhấn đi nhấn lại, chơi đến yêu thích không buông tay.
  • Nhìn Tống Vân nhu thuận trong lúc ngủ, thần sắc Đinh Trình Hâm tối sầm lại.
  • Đưa tay kia ra đã muốn đẩy đệm chăn của Tống Vân ra, trong đầu không khỏi vang lên lời Tống Vân vừa nói, động tác trên tay xuất hiện phút chốc dừng lại. Đinh Trình Hâm thu tay lại, hơn nữa cẩn thận giúp Tống Vân vê chăn, lần nữa nhìn thoáng qua nhan sắc ngủ của Tống Vân, liền muốn xoay người trở lại giường nhỏ của mình tiếp tục ngủ.
  • Kết quả không nghĩ tới, mình vừa muốn xoay người, đã bị Tống Vân đưa tay kéo lên giường. Đinh Trình Hâm cả kinh, phòng ngừa đánh thức Tống Vân lúc này mới không kêu lên tiếng. Tuy rằng rất bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng lực đạo không lớn, Đinh Trình Hâm phản ứng rất nhanh chống ở trên giường, lúc này mới không đè lên người Tống Vân. Đinh Trình Hâm rũ mắt nhìn Tống Vân, cũng không tỉnh lại, cái miệng nhỏ nhắn còn đô đô lầm bầm không biết đang nói cái gì, chỉ là bàn tay nhỏ bé nắm chặt quần áo của mình.
  • Đinh Trình Hâm cười cười, đưa tay ý đồ giải cứu áo ngủ của mình từ điện thoại di động của Tống Vân. Tống Vân trong lúc ngủ mơ như là cảm nhận được cái gì, cau mày ngược lại càng dùng sức, thậm chí tay vừa xoay, trực tiếp ôm lấy thắt lưng Đinh Trình Hâm.
  • Đồng tử Đinh Trình Hâm co rụt lại, cúi đầu nhìn Tống Vân, thì thào tự nói một câu. Như là đang giải thích với Tống Vân, lại như là dung túng mình.
  • dingchengxin
    dingchengxin
    Ta vừa mới chính là buông tha ngươi, là chính ngươi gây nên......
  • Vừa dứt lời, Đinh Trình Hâm trực tiếp dùng sức, trở tay đổi tư thế, ôm Tống Vân vào trong ngực. Đầu của mình thì chôn ở trong cổ Tống Vân, sau đó yên tâm thoải mái nhắm hai mắt lại.
14
Quỷ sứ 101