Tống Vân buông tay xuống, giống như là buông xuống thứ gì đó trong lòng, cúi đầu, giống như cởi bỏ hết thảy khí lực nhẹ nhàng nói một câu.
songyunNgươi thật sự làm ta quá thất vọng......
zhuzhixinKhông phải Tống Vân như vậy...... Ngươi nghe ta giải thích......
songyunGiải thích có quan trọng không?
Tống Vân ngước mắt, ánh mắt lạnh như băng đâm vào lòng Chu Chí Hâm. Cô thật giống như thay đổi thành một người khác, không còn là Tống Vân mà Chu Chí Hâm quen thuộc nữa. Không còn là Tống Vân tràn đầy tín nhiệm đối với hắn, chỉ cần hắn xuất hiện là có thể toàn tâm thả lỏng.
songyunNhìn xem, ngươi cũng không có gì để nói không phải sao?
Tống Vân nhếch khóe miệng, trào phúng cười, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt.
songyunĐừng gọi tôi như vậy!
Tống Vân đi lên phía trước, lại cách Chu Chí Hâm rất gần, nghiêng đầu thản nhiên cười.
Chu Chí Hâm vươn tay muốn bắt lấy Tống Vân, Tống Vân cũng rất dễ dàng né tránh, lui về phía sau một bước, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Chu Chí Hâm đi về phía Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải căn cứ vào tâm tính ăn dưa rất vui vẻ nhìn thấy Tống Vân đi về phía mình, như là có chút kỳ quái, nghi hoặc nhìn cô.
songyunTôi muốn biết......
songyunSao lại để tôi một mình ở đây?
Vương Tuấn Khải cười khẽ một tiếng, xoay xoay cổ tay.
wangjunkaiTống tiểu thư dựa vào cái gì mà cho rằng......
wangjunkaiTôi chắc chắn sẽ nói với bạn?
Tống Vân không nói lời nào, nhìn Vương Tuấn Khải. Hồi lâu, Tống Vân bắt đầu chuyển động cổ tay, vừa rồi lúc Chu Chí Hâm trói cô lại đã không trói chết, lúc ấy còn ngây thơ cho rằng anh ta là vì cứu mình ở trước mặt Vương Tuấn Khải giả bộ. Hiện tại xem ra...... A, thật sự là buồn cười. Theo mấy động tác, dải lụa rất nhanh liền từ trên cổ tay Tống Vân chảy xuống. Vương Tuấn Khải buồn cười nhìn Tống Vân, lại nghiêng đầu liếc nhìn Chu Chí Hâm đang đứng bất động tại chỗ.
Vương Tuấn Khải không nói gì, hắn rất tò mò, Tống Vân muốn làm gì.
Tống Vân thoát khỏi sự trói buộc của dây tơ tằm từng bước từng bước đi tới trước mặt Vương Tuấn Khải, vươn một tay nhẹ nhàng vỗ về lồng ngực Vương Tuấn Khải, tay kia thì nâng mặt Vương Tuấn Khải. Tiến đến bên tai Vương Tuấn Khải, cố ý ngữ khí quyến rũ nói.
songyunCó thể nói cho tôi biết...?
Vương Tuấn Khải dùng dư quang liếc tới Chu Chí Hâm hai tay nắm quyền chuẩn bị xông lên bất cứ lúc nào, trên mặt vốn còn chưa có hứng thú xuất hiện thần sắc nghiền ngẫm.
wangjunkaiNhưng Tống tiểu thư không cảm thấy, kế sách này dùng ở trên người người phía sau cô sẽ tốt hơn sao?
Tống Vân ra vẻ ngây thơ vô tri chớp chớp mắt.
songyunCó ai đằng sau tôi không?
Lời này vừa nói ra, Vương Tuấn Khải liền sững sờ nhìn về phía Chu Chí Hâm. Chỉ một câu nói như vậy, nắm tay Chu Chí Hâm run rẩy buông ra. Cô thà đi tìm một kẻ thù mà cô không biết để nhờ giúp đỡ hơn là tự hỏi mình. Chu Chí Hâm, ngươi sống thật đúng là thất bại.
Đừng thấy Tống Vân ngoài mặt ra vẻ trấn định, kỳ thật nội tâm đã sớm hoảng loạn không ra dáng. Cô đang đánh cược, cô đang đánh cược Chu Chí Hâm có thể xem hiểu ám chỉ của cô hay không. Lúc cô vừa mới cởi dây ruy băng cố ý nghiêng người, động tác xoay tròn khoa tay múa chân chính là chữ cái đầu của ba chữ Tô Tân Hạo. Cô cố ý tiếp cận Vương Tuấn Khải, chẳng qua là muốn dời đi lực chú ý của Vương Tuấn Khải để Chu Chí Hâm có thời gian đi thông báo cho Tô Tân Hạo.