mengpoMặc dù không biết bạn sẽ làm gì, bất kể bạn làm gì.
mengpoCon phải biết rằng bà ngoại sẽ luôn đứng sau con.
Tống Vân cảm kích gật đầu.
mengpoĐi đi, có rảnh thì quay lại xem nhiều một chút.
Đơn giản chào tạm biệt Mạnh bà xong, cũng không biết vì sao, từ một khắc nhìn thấy Mạnh bà kia, trong lòng Tống Vân đã có một loại cảm giác quen thuộc. Nhưng nàng biết rõ mình cũng không biết Mạnh Bà, cũng chưa từng gặp qua nàng, nhưng chính là rất quen thuộc. Quen thuộc là loại người có thể an tâm để cho nàng giao ra hết thảy làm chỗ dựa.
Dưới cái nhìn chăm chú của Mạnh bà, Tống Vân từng bước từng bước đi tới Âm Dương đình.
songyunMột...... hai...... ba...... bốn......
Tống Vân dựa theo lời Tô Tân Hạo, từ trái sang phải đếm tới cây cột thứ tư.
Phía trên quả nhiên có một tượng đá, nhưng hình dáng của tượng đá này lại rất kỳ quái. Nếu như nói tượng đá thường thấy nhất trong hiện thực là giống như sư tử đá, như vậy mặt trên tượng đá này chính là một khuôn mặt người.
Đáng mừng chính là, trên mặt tượng đá này là nhắm mắt lại. Phàm là mở mắt ra, Tống Vân cũng không dám cam đoan mình sẽ đi lên chạm vào nó.
Bây giờ cũng không phải lúc nghĩ nhiều như vậy. Tống Vân lại ngẩng đầu nhìn Mạnh bà thật sâu, phất phất tay, sau khi được Mạnh bà đáp lại. Tống Vân Nghĩa không chùn bước ôm tượng đá rẽ trái ba vòng.
Ba vòng vừa hoàn thành, một giây sau, tượng đá kia đột nhiên mở to mắt, đối với phía trước phát ra một làn sóng ánh sáng màu trắng. Nếu như không có quét đến người bình thường, tượng đá bắt đầu tự động chuyển động, thẳng tắp chuyển tới mặt hướng Tống Vân vị trí. Tống Vân còn chưa kịp kinh hô, một giây sau tiếng thét chói tai của cô đã bị bao phủ trong sóng ánh sáng, cùng bị bao phủ còn có câu "Lần sau gặp lại" của Mạnh bà.
……
Quay ống kính.
Lại một trận mê muội, mở mắt lần nữa, Tống Vân lại trở về nơi quen thuộc kia.
Ba ba ba - -
Đột nhiên xuất hiện tiếng vỗ tay, làm cho Tống Vân không tự chủ được tìm kiếm âm thanh phát ra.
wangjunkaiThật sự là một vở kịch lớn a.
Vương Tuấn Khải từ trong bóng tối đi ra.
wangjunkaiAnh có biết anh vừa trải qua chuyện gì không?
Tống Vân đứng lên, nhíu mày nhìn về phía Vương Tuấn Khải.
songyunCó quan trọng không?
songyunTôi sẽ đi, thế thôi.
wangjunkaiHa ha ha ha, vừa rồi là căn nguyên số mệnh của ngươi nha.
Vương Tuấn Khải giống như là nghe không hiểu Tống Vân, lầm bầm lầu bầu nói tiếp.
wangjunkaiĐó là lý do tại sao bạn phải chịu đựng vòng luân hồi này đến vòng khác.
Vương Tuấn Khải đi tới trước mặt Tống Vân đứng lại.
wangjunkaiNhiều năm như vậy, lựa chọn của ngươi chưa bao giờ thay đổi.
wangjunkaiVì vậy, bạn sẽ không bao giờ ra khỏi đó.
songyunPhiền ngươi muốn nói thì nói rõ ràng một chút.
wangjunkaiVội vàng xao động như vậy sao?
Nói xong, Vương Tuấn Khải vươn một tay muốn khoác lên vai Tống Vân, nhưng còn chưa tới gần Tống Vân đã bị Tống Vân tát một cái.
Tống Vân lạnh lùng nhìn Vương Tuấn Khải.
songyunChúng ta không quen lắm.
wangjunkaiPhải, phải, phải.
Vương Tuấn Khải không giận mà cười, liên tục nói ba chữ "Vâng", càng về sau càng mang theo giọng điệu trêu chọc.
Vương Tuấn Khải ra vẻ rất thân sĩ lui về phía sau một bước dài, như là đang suy tư cái gì đánh giá Tống Vân từ trên xuống dưới.
wangjunkaiHỏi anh một câu nhé?
wangjunkaiVì sao không muốn kết hôn với Chu Chí Hâm như vậy?