Quay ống kính.
Ngôi làng nhỏ.
Ngày hôm sau.
Tống Vân cảm giác ngủ lạnh vù vù, không ngoài dự liệu bị đông lạnh đánh thức. Tống Vân vén chăn đắp kỹ, tưởng là tướng ngủ của mình không tốt đá chăn, không nghĩ tới chăn đắp thật tốt.
Tống Vân dụi dụi mắt, ngồi dậy, duỗi lưng một cái, ngáp một cái, nhìn thấy cửa lớn bị mở ra một khe hở. Bộ dạng mơ mơ màng màng còn chưa tỉnh ngủ lẩm bẩm.
songyunĐêm qua ngủ không đóng cửa sao?
songyunSao cửa vẫn mở vậy?
Nhưng Tống Vân vẫn không ngăn cản được cơn buồn ngủ, mí mắt nhảy nhót vẫn nhắm lại, trước khi nằm xuống Tống Vân dùng thanh âm không lớn không nhỏ hô một tiếng nói.
songyunHân Vũ, ngươi tỉnh chưa?
songyunEm buồn ngủ quá, anh đi đóng cửa lại được không?
Sau đó "Đông" một tiếng, Tống Vân lại nằm xuống ngủ. Nhưng chỉ chốc lát sau, Tống Vân lại bị đông lạnh tỉnh lại, lần này ngược lại thanh tỉnh hơn lần trước không ít, nhìn cửa còn mở ở nơi nào, Tống Vân nhỏ giọng nói thầm một câu.
songyunHân Vũ còn chưa rời giường sao?
Sau đó chậm rãi bò xuống giường, nửa ngủ nửa tỉnh đi đóng cửa. Đột nhiên dưới chân giẫm phải một thứ gì đó lạnh lẽo mà cứng rắn, kích thích Tống Vân lập tức tỉnh táo.
Tống Vân kinh hô ra tiếng, lấy ra chân liền nhìn thấy nguyên bản hẳn là ở bên cửa sổ bên trong khung nhỏ chìa khóa rơi trên mặt đất, còn bị chính mình giẫm lên.
Tống Vân cầm lấy chìa khóa quay đầu lại muốn hỏi Lạc Hân Vũ, nhưng quay người lại nhìn thấy trên giường Lạc Hân Vũ sạch sẽ, chỉnh tề, cũng không có bóng dáng Lạc Hân Vũ. Tống Vân vội vàng chạy tới kiểm tra, xốc chăn lên sờ, lạnh như băng, rõ ràng là đi rất lâu.
songyunTình huống gì a, ta gõ.
Tống Vân xem như hoàn toàn tỉnh, chỉ là có chút mơ hồ, không, phải nói là phi thường mơ hồ.
Giọng nói của bà cụ từ phía sau truyền đến, dọa Tống Vân nhảy dựng. Tống Vân xoay người, liền thấy bà cụ đẩy cửa từ bên ngoài đi vào.
songyunCái kia, ngài......?
Tống Vân vừa định hỏi bà cụ có biết Lạc Hân Vũ đi đâu hay không, liền thấy bà cụ nhướng mày đánh giá căn nhà gỗ nhỏ một chút, nhìn thấy giường ngủ trống rỗng của Lạc Hân Vũ tựa hồ tuyệt không ngoài ý muốn, còn ý vị thâm trường cười với Tống Vân.
laonainaiXem ra tiểu cô nương kia không nghe lời a, chậc chậc chậc......
Tống Vân nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
laonainaiKhông có ý gì đâu.
Bà già quay lại.
laonainaiĐêm qua đã nhắc nhở các ngươi rồi.
laonainaiChẳng qua là nàng tự làm tự chịu mà thôi.
Tống Vân còn muốn hỏi gì nữa, lại bị bà cụ trực tiếp ngắt lời.
laonainaiTrong hợp tác của chúng ta không có điều kiện tôi phải trả lời tất cả những câu hỏi nhàm chán của anh.
Nói xong, bà cụ quay đầu lạnh lùng nhìn về phía Tống Vân, cười khẽ một tiếng.
laonainaiNếu đã tỉnh thì đi theo ta đi.
Nói xong bà cụ liền muốn xoay người đi về phía trước, nhưng đi vài bước phát hiện Tống Vân cũng không theo kịp, quay đầu nhìn về phía Tống Vân.
laonainaiAnh muốn làm gì?
Tống Vân nhướng mày, biết ngay bà cụ sẽ thiếu kiên nhẫn.
songyunKhông muốn làm gì, chỉ muốn phiền Pháp bà bà nói cho ta biết.
songyunNgười bạn kia của tôi rốt cuộc thế nào rồi.
Ánh mắt Tống Vân kiên định nhìn bà cụ, gằn từng chữ nói. Lão nãi nãi nghe lời ấy, đầu tiên là cười lạnh một tiếng, tiếp theo là xử quải trượng, nói ra.
laonainaiThú vị...... Thú vị......
Bà cụ từ trên xuống dưới không ngừng đánh giá Tống Vân nói.
laonainaiTiểu nữ oa ngươi cũng thật là lớn mật, cũng dám năm lần bảy lượt uy hiếp ta.
laonainaiNgươi không sợ ta giết ngươi sao?