Sau khi xác định Tống Vân thật sự ngất đi, bà cụ từ sau bếp chậm rãi đi ra, bà tháo khẩu trang xuống. Nếu như Tống Vân lúc này tỉnh liền nhất định sẽ nhận ra, nàng chính là lúc trước ở Quỷ thôn cái kia bà nội!
Dịch Trạch Vũ nghe tiếng bước chân, quay đầu cười với bà cụ.
yizeyuBà nội, người ta mang tới cho bà.
yizeyuNgài đã hứa với ta, nhất định sẽ không làm hại nàng.
laonainaiYên tâm đi Tiểu Bảo, đây là tự nhiên.
yizeyuBà nội, thứ cho Tiểu Bảo lắm miệng một câu, bà muốn gặp chị làm gì?
yizeyuÔng đã gặp cô ấy chưa?
Bà cụ nhẹ nhàng lắc đầu.
laonainaiTa rất xác định, trong trí nhớ của ta chưa từng xuất hiện qua nàng, chỉ là...
Dịch Trạch Vũ truy vấn.
laonainaiChỉ là ta cảm thấy nàng rất quen thuộc......
Nói xong, bà cụ nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Tống Vân, trìu mến xoa xoa.
yizeyuVậy tại sao hôm nay anh lại đeo khẩu trang, tôi nhớ lúc trước anh không đeo khẩu trang mà.
laonainaiLà chủ nhân nói, nhìn thấy cô nhất định không thể tháo khẩu trang xuống.
Nói xong, ánh mắt từ ái lại một lần nữa rơi xuống trên người Tống Vân.
Dịch Trạch Vũ nhiều lần xác nhận bà cụ sẽ không làm tổn thương Tống Vân, liền định rời đi.
yizeyuSau khi xong việc còn muốn ta tới đón tỷ tỷ sao?
laonainaiKhông cần, chủ nhân sẽ tự mình đưa nàng trở về.
Cuối cùng Dịch Trạch Vũ nhìn Tống Vân thật sâu, trong lòng yên lặng nói một câu, thật ngại quá chị, em chỉ trả lại nhân tình, tuyệt đối sẽ không có lần sau. Nói xong, hung hăng tâm, cũng không quay đầu lại chạy ra ngoài.
Không nghĩ tới vừa đi tới cửa công ty liền gặp Tả Hàng, Dịch Trạch Vũ hơi chột dạ cúi đầu.
Tả Hàng khẽ gật đầu.
zuohangAnh vừa làm gì vậy?
Tả Hàng nghiêng đầu cười, đặt tay lên vai Dịch Trạch Vũ, Dịch Trạch Vũ sợ tới giật mình.
zuohangĂn thì ăn, anh nói lắp cái gì?
Nói xong, Tả Hàng cười tà ngay tại khóe miệng nở rộ, nâng cằm Dịch Trạch Vũ lên, dần dần tới gần mặt hắn. Dịch Trạch Vũ sợ hãi nhắm mắt lại, trong nháy mắt, chợt nghe Tả Hàng cười nhẹ, buông Dịch Trạch Vũ ra.
zuohangMau vào đi, sợ ta làm gì, ta không đáng sợ.
Tả Hàng đưa tay xoa xoa đầu Dịch Trạch Vũ, sau đó dịu dàng thả cậu vào.
Quay ống kính.
laonainaiChủ nhân, ngài đến rồi.
Người đàn ông bước vào từ bên ngoài quán mì mang theo một chiếc mặt nạ khiến người ta không thể nhận ra anh ta là ai.
laonainaiNgười ở ngay đây.
Nói xong, bà cụ chỉ chỉ Tống Vân. Người nọ gật đầu, bước nhanh tiến lên ôm lấy Tống Vân, xoay người muốn rời đi.
laonainaiThứ cho thuộc hạ lắm mồm, ta luôn cảm thấy nữ oa nhi này cùng ta rất quen thuộc, nhưng ta, hình như không nhớ rõ nàng...
Giọng bà cụ càng nói càng nhỏ, người đàn ông phía trước dừng bước, chậm rãi mở miệng nói.
???Khi còn sống, nàng là cháu gái ruột của ngươi.
Một giây sau, liền biến mất ở trước mặt bà cụ, chỉ để lại một mình bà cụ kinh ngạc chống bàn, ánh mắt lại vững vàng nhìn thẳng vào chỗ bọn họ vừa mới biến mất.
……
Người đàn ông ôm Tống Vân về nhà, sau đó bỏ mặt nạ xuống. Anh ta là Mã Gia Kỳ.
Tiện tay ném mặt nạ lên tủ trước cửa.
Sau đó ôm Tống Vân đi lên phòng ngủ lầu hai.
Phòng Tống Vân.
Mã Gia Kỳ cẩn thận đặt Tống Vân lên giường, chỉ thấy Tống Vân không an phận lộn xộn, cái miệng nhỏ nhắn cũng đang đập, giống như mơ thấy món gì ngon. Thấy vậy, Mã Gia Kỳ vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vân.