puzhiminTự mình làm trước.
Lên xe, Phác Trí Mân tìm một cuộn băng gạc để Ôn Thù cầm máu.
wenshuAnh có thể lái xe nhanh hơn được không?
Ôn Thù đau đến nỗi cánh tay phát run, trên trán cũng dần toát mồ hôi lạnh.
Sắc mặt cô trắng bệch, nhắm mắt lại cắn cắn môi.
Nhìn ra được, cô thật sự rất sợ đau.
Phác Trí Mân mím môi không nói gì, nhưng vẫn tăng nhanh tốc độ.
puzhiminCòn bác sĩ? Mau tới kiểm tra cho em gái tôi.
Đến bệnh viện, Phác Trí Mân chỉ đeo khẩu trang liền mang theo Ôn Thù đến đại sảnh.
Cũng may buổi tối người không nhiều lắm, trong lúc nhất thời cũng không ai nhận ra.
longtaoXin chào tiên sinh, đi theo tôi bên này là được rồi.
Nhìn thấy cánh tay Ôn Thù chỉ bị thương đơn giản, tiểu y tá trên mặt lộ ra nụ cười khéo léo đưa bọn họ tới phòng khám bệnh.
Sau khi cô đi ra ngoài cầm khay đi vào, vừa định khử trùng cho Ôn Thù lại bị Phác Trí Mân ngăn lại.
puzhiminTôi không nói gọi bác sĩ sao?
Anh cau mày có chút không vui.
longtaoChỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại......
Cô y tá giải thích.
Nhưng khi nhận được ánh mắt uy hiếp của Park Ji Min, cô thức thời ngậm miệng lại, xám xịt đi ra ngoài gọi bác sĩ.
wenshuThật ra, chị y tá xử lý là được......
Ôn Thù cẩn thận kéo vạt áo Phác Trí Mân.
puzhiminCâm miệng, vừa rồi không phải còn đau muốn chết muốn sống sao?
Phác Trí Mân nhẹ giọng quát lớn. Tuy nói là ghét bỏ, nhưng giữa những hàng chữ cũng lộ ra sự quan tâm nhàn nhạt.
puzhiminVạn nhất nếu để lại sẹo, không phải còn oán trách ta sao?
Ôn Thù rụt cổ không nói gì nữa, ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ bác sĩ.
puzhiminNếu đau thì cắn cánh tay tôi.
Bác sĩ cầm tăm bông dính nước khử trùng chuẩn bị khử trùng vết thương, Ôn Thù nhắm chặt hai mắt, bộ dáng thấy chết không sờn.
Nhìn thấy bộ dáng của cô, khóe miệng Phác Trí Mân co rút, nhưng vẫn đưa cánh tay đến bên miệng cô.
wenshuTa cũng không phải cầm tinh con chó...... A......
Bác sĩ nhẹ nhàng bôi tăm bông có chứa nước khử trùng lên vết thương của Ôn Thù.
Cô không hề phòng bị, đau đến hít không khí lạnh, nhưng lại không nỡ cắn cánh tay Phác Trí Mân.
puzhiminNgoan, nhịn một chút sẽ không đau.
Thấy nàng cố nén cũng không muốn cắn mình, Phác Trí Mân đưa tay ấn đầu nàng vào trong ngực mình.
Kỳ quái, trái tim của mình sao lại co rúm theo?
Hơn nữa ngữ khí ôn nhu đến ngay cả chính hắn cũng không phát giác.
puzhiminAnh có thể nhẹ nhàng một chút không?
Anh cau mày bễ nghễ nhìn bác sĩ.
longtaoTa, ta đã đủ nhẹ......
Lần đầu tiên bị người nhà bệnh nhân quát mắng, bác sĩ vô tội lại ủy khuất.
Phác Trí Mân không kiên nhẫn đoạt lấy tăm bông trong tay hắn, ngồi trên ghế bôi thuốc cho Ôn Thù.
puzhiminTa nhẹ nhàng bôi cho ngươi, chịu đựng một chút.
Anh đưa tăm bông vào bình nước khử trùng, mượn vách bình đè nén chút nước thuốc dư thừa mới nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương của cô, còn thường xuyên thổi khí giảm bớt đau đớn.
wenshuKhông không không không đau......
Lần đầu tiên thấy Phác Trí Mân dịu dàng như vậy, Ôn Thù cảm thấy có chút không thích ứng.
Vẫn là người miệng độc phúc hắc kia thích hợp với hắn hơn.
Bởi vì Phác Trí Mân như là thay đổi thành một người khác.
puzhiminLúc này mới vừa bôi thuốc đã không đau?
Phác Trí Mân ngước mắt, phát hiện Ôn Thù đang nhìn hắn, không biết đang suy nghĩ gì.
puzhiminHay là nói...... Ngươi muốn ta tự mình bôi thuốc cho ngươi?
Con ngươi hắn tầm thường xoay chuyển, muốn trêu chọc Ôn Thù.
wenshuAi ai ai ai hiếm lạ a......
Ôn Thù chột dạ dời mắt đi.
Được rồi, cô thừa nhận, đại minh tinh Jimin thay cô xử lý vết thương thật đúng là có loại cảm giác không giống nhau.
puzhiminVậy anh nói lắp cái gì?
wenshuMỗi ngày trời sinh không được a!