Cùng với âm thanh thứ bảy, quay phim lại bắt đầu.
Tuy rằng quảng cáo này Ôn Thù không lộ mặt, nhưng bóng lưng lại rất đẹp.
wenshuThế nào rồi? Tôi cũng không tệ chứ?
Thời gian nghỉ ngơi, Ôn Thù kiêu ngạo nói.
Phác Trí Mân vươn tay, ý bảo nàng đem nước tới.
puzhiminChậc. Nếu bạn không kém thì ai cũng có thể làm ngôi sao rồi.
Phác Trí Mân ghét bỏ.
Ôn Thù bĩu môi, mở nắp nước khoáng đưa cho hắn.
Người này mặc dù nói là chán ghét điểm, nhưng là cũng là đủ vất vả, cả buổi sáng đều không nhàn rỗi.
longtaoJimin à! Hãy chụp lại poster!
Đạo diễn cầm loa lớn hô.
Phác Trí Mân vừa uống nước thợ trang điểm vừa trang điểm lại.
puzhiminXem kỹ cái gì gọi là chuyên nghiệp.
Phác Trí Mân vặn nắp chai nước khoáng, nhét bình nước vào lòng Ôn Thù.
Ôn Thù đối với bóng lưng của hắn vung nắm đấm nhỏ.
Bất quá không thể không thừa nhận, Phác Trí Mân phảng phất thật sự là vì ống kính mà sinh.
Cô đứng sau màn hình theo dõi, mỗi khung hình đều đẹp như tờ báo vẽ.
longtaoĐược rồi, bổ sung bên trái!
Phác Trí Mân mỉm cười nghiêng người bày ra tư thế.
Phía trên hắn là bảng đèn trang trí nhấp nháy.
Mới đầu Ôn Thù cho rằng mình hoa mắt mới có thể cảm thấy bảng đèn đang động. Đợi đến khi nó thực sự bắt đầu lung lay, cô mới nhận ra đó không phải là hoa mắt.
Nhìn thấy đèn màu trên bảng đèn rơi xuống, tim Ôn Thù nhảy lên tận cổ họng.
Ngay khi Phác Trí Mân cảm thấy có thứ gì đó rơi xuống ngẩng đầu, Ôn Thù đột nhiên vọt tới đưa tay bảo vệ hắn.
Phác Trí Mân nhanh tay lẹ mắt kéo Ôn Thù vào lòng mình, nhưng vẫn chậm một bước.
Cánh tay Ôn Thù che trên đỉnh đầu hắn, bị thẻ bài rơi xuống làm bị thương một mảnh.
Phác Trí Mân nghiêng người, đầu né tránh ánh đèn va chạm, nhưng lỗ tai vẫn bị dây thép cắt rách.
puzhiminTôi sẽ không trốn sao?
wenshuAnh sẽ bị đập vào đầu...
Sự quan tâm của mình bị nói không đúng, Ôn Thù cảm thấy có chút đa tình.
Lúc này, Ôn Thù ngồi trong lòng Phác Trí Mân, hiện trường lặng ngắt như tờ, lẳng lặng nhìn bọn họ.
puzhiminĐi với tôi đến bệnh viện.
Phác Trí Mân ôm lấy Ôn Thù, lại bị đạo diễn ngăn cản.
puzhiminMù? Không thấy có người bị thương?
longtaoKhông phải Jimin, thời gian của Tử Ninh thật vất vả mới có được......
puzhiminLiên quan gì đến tôi?
Phác Trí Mân đen mặt liếc hắn một cái, không để ý ngăn cản đi ra ngoài.
Đạo diễn vẫn cho rằng Ôn Thù chỉ là trợ lý của hắn mà thôi, đến bây giờ mới phát hiện có chút không ổn.
suziningTrí Mân! Anh đi đâu vậy? Tôi thật vất vả mới đẩy lịch trình!
Tô Tử Ninh chưa từ bỏ ý định kéo váy chạy về phía hắn vài bước.
Phác Trí Mân ngay cả để ý cũng không để ý, trực tiếp đi ra ngoài cửa.
Ôn Thù mới cảm giác được đau, vết thương đau đớn làm cho cánh tay của nàng phát run.
wenshuKhông, không để lại sẹo chứ?
Giọng Ôn Thù run rẩy, sợ hãi hỏi.
Vết thương không tính là đặc biệt sâu, nhưng ước chừng dài hơn mười cm.
puzhiminSợ rồi sao? Lúc đó đã làm gì?
Phác Trí Mân ôn nhu răn dạy, cùng ngày xưa có chút bất đồng.
Hắn mở cửa xe, đặt Ôn Thù vào ghế lái phụ.
wenshuAnh, tai anh chảy máu kìa.
Cô không để ý cánh tay mình đang ồ ồ chảy ra, rút khăn giấy ra lau cho anh.
Phác Trí Mân nửa thân trên để lại trong xe, chờ cô lau xong mới lên xe.
puzhiminTự mình làm trước.