☆
Tan học, giống như thường ngày, Ôn Thù đứng ở giao lộ đối diện trường học chờ người tới đón nàng.
Mỗi ngày khi cô đến nơi, đều có xe chờ cô. Hiện tại đã qua hơn mười phút cũng không thấy có xe.
Đang lúc cô lấy di động ra muốn gọi điện thoại cho Kim Thạc Trân, một chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại.
Cửa sổ xe hạ xuống, người bên trong lại là Mẫn Kỳ.
Trời ạ! Làm sao có thể là hắn! Còn Kim Tae-hyung thì sao? Kim Thạc Trân đâu! Còn Kim Nam Tuấn thì sao? Jung Woo Jin đâu?
Ôn Thù hóa đá.
Con bê xong rồi, hôm nay gọi cô đến phòng làm việc cũng không đi, Mẫn Kỳ có thể công báo tư thù hay không a......
minmenqiLên xe đi, đừng để tôi nói lần thứ ba.
Mẫn Vĩ Kỳ lạnh mặt nói.
Ôn Thù không dám lỗ mãng, xám xịt bò vào hàng sau.
minmenqiSao hôm nay không đi?
Quả nhiên, thật sự đề cập đến vấn đề cô lo lắng.
Ôn Thù ngồi nghiêm chỉnh ở phía sau, lưng cũng không dám còng.
minmenqiBạn là ký ức của cá?
Mẫn Kỳ nhìn Ôn Thù trong gương xe, không chút lưu tình công kích.
Để cho hắn kiêu ngạo một hồi, đợi lát nữa về đến nhà xem hắn còn đắc ý như thế nào.
Ôn Thù yên lặng suy nghĩ. Kế tiếp mặc kệ Mẫn Kỳ nói cái gì nàng đều khom lưng gật đầu.
Về đến nhà, xe dừng lại, Ôn Thù ôm cặp sách lao ra như bị sói đuổi.
Hắn đáng sợ như vậy sao?
zhenghaoxiAi u, sao chạy nhanh như vậy?
Ôn Thù vừa lúc va chạm với Trịnh Hào Tích.
Vừa rồi vừa lao xuống xe liền ngựa không dừng vó chạy như bay trong nhà, lúc này cô mệt đến thở hồng hộc.
Khi Trịnh Hào Tích nhìn thấy Mẫn Hào chậm rãi đi vào trong lòng liền hiểu rõ.
zhenghaoxiCó phải hắn khi dễ ngươi hay không?
Hắn thay Ôn Thù xoa xoa cái trán đau nhức.
Thanh âm Trịnh Hào Tích nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, vừa vặn có thể làm cho Mẫn Hào nghe được.
Ánh mắt Ôn Thù né tránh. Sao cô dám nói chứ.
Bất quá thoạt nhìn bộ dáng bị ủy khuất giống như thật sự bị khi dễ.
zhenghaoxiHại, hắn cứ như vậy, giống như ai nợ tiền hắn vậy.
Mẫn Kỳ không tức giận, ngược lại cảm thấy thú vị nhướng mày.
Nha đầu này thật đúng là có khuôn mặt dễ bị khi dễ.
jintaihengTiểu Thù về rồi à?
Kim Tae Hyung mặc quần áo gia đình và kéo dép từ trên lầu xuống.
Vừa thấy hắn ở nhà nhưng còn chưa đi đón nàng, trong lòng Ôn Thù càng thêm ủy khuất.
Tê, tại sao mình lại có ý nghĩ kỳ quái như vậy.
jintaihengCó chuyện gì vậy? Sao lại cảm thấy không vui chứ.
Kim Tae-hyung đặt cốc xuống và tiến lên véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
jintaihengChẳng lẽ bởi vì ta không đi đón Tiểu Thù sao?
Hắn hơi cúi người, cười nhìn thẳng Ôn Thù.
Ôn Thù ngạo kiều xoay đầu sang một bên.
Cảm giác được anh sủng ái hẳn là một chuyện hạnh phúc.
Bất quá bọn họ vừa mới quen biết một tháng a.
puzhiminCác con, ta đã trở lại.
Cửa lớn bị dùng sức đá văng, Phác Trí Mân mang theo bao lớn bao nhỏ phong quang quang đi vào.
Nghe thấy động tĩnh, Ôn Thù giật mình, trốn ngay sau lưng Kim Thái Hanh.
zhenghaoxiMỗi ngày, cùng ai bảo bối đây! Buồn nôn chết rồi.
Lúc đều ở nhà, Trịnh Hào Tích và Phác Trí Mân không cãi nhau hai câu tuyệt đối không thoải mái.
zhenghaoxiCũng là lừa gạt tiểu cô nương.
puzhiminỒ? Vậy sao con gái tôi lại trốn?
Phác Trí Mân tháo kính râm xuống, liếc mắt một cái liền thấy được Ôn Thù giấu ở phía sau Kim Thái Hanh.
zhenghaoxiAi là tiểu cô nương của ngươi, có muốn chút mặt mũi hay không.
Trịnh Hào Tích bảo vệ nghé con đẩy qua một bên cho Phác Trí Mân.
puzhimin...... Mặc kệ ngươi.
Phác Trí Mân chạy một ngày thông báo nằm ngửa trên sô pha nghỉ ngơi.
Kim Thái Hanh xoa đầu Ôn Thù như an ủi.
Khiến tất cả mọi người ngoài ý muốn chính là, Phác Trí Mân luôn ôm địch ý với Ôn Thù sau khi về nước thái độ cư nhiên đã xảy ra chuyển biến rất lớn.
(Đã sửa)