☆
Huấn luyện quân sự kết thúc, Ôn Thù rõ ràng đã rám nắng.
Ôn Thù xuống lầu, Kim Thạc Trân đang uống nước đột nhiên cười phun ra.
Ôn Thù khó hiểu, kỳ quái nhìn hắn.
jinshuozhenKhông sao đâu. Ánh đèn này tối om, tôi thiếu chút nữa cho rằng áo ngủ tự mình bay xuống.
Kim Thạc Trân nói đùa, khiến cho Ôn Thù bất mãn.
Cô lấy một chai nước trái cây từ trong tủ lạnh ra, sau đó nặng nề đóng cửa tủ lạnh lại.
Kim Thạc Trân bị dọa đến giật mình, ngượng ngùng thu hồi nụ cười.
Ôn Thù trừng mắt nhìn hắn, khó chịu đi lên lầu.
Chỉ một khúc nhạc đệm nhỏ như vậy, khiến Ôn Thù hai ngày không để ý tới hắn.
Thứ hai đi học, Kim Thạc Trân chủ động xin đi giết giặc đưa cô đi học, kết quả bị cự tuyệt.
wenshuCho dù tôi đi bộ, cũng sẽ không ngồi xe của anh.
Ôn Thù quật cường nắm chặt cặp sách, bất luận Kim Thạc Trân giữ thế nào cũng không quay đầu lại.
jinnanjun...... Ngươi đem nàng làm sao vậy?
Kim Nam Tuấn phát hiện bầu không khí hai ngày nay không đúng, còn tưởng rằng mình nghĩ có chút dư thừa, rốt cục hôm nay chứng thực suy nghĩ của mình.
jinshuozhenTối hôm trước, tôi đã nói cô ấy rám nắng mà.
Kim Thạc Trân cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
jinnanjunĐáng đời anh bị nhắm vào.
Kim Nam Tuấn thở dài, đáng thương Kim Thạc Trân vỗ vỗ bả vai hắn.
jinshuozhenTiểu Thù? Tiểu Thù có chuyện gì dễ thương lượng chứ?
Hắn cảm thấy lời nói của Kim Nam Tuấn có chút khó hiểu, chưa từ bỏ ý định đuổi theo Ôn Thù.
Cô đã bước vào xe của Kim Tae Hyung trước.
jintaihengĐể tôi đưa cô ấy đi, anh trai.
Kim Thái Hanh đóng cửa xe phụ lái, xoay người nhìn Kim Thạc Trân.
jinshuozhenĐược rồi. Cẩn thận trên đường.
Kim Thạc Trân mím môi, cũng không nói gì.
Hai người trên xe còn rất hài hòa, ít nhất Ôn Thù không đối xử với Kim Thái Hanh như đối với Kim Thạc Trân.
wenshuCái kia...... xe dừng ở đối diện là được.
Một chiếc xe phong cách như vậy chạy đến cửa, chẳng phải là rõ ràng nói cho người khác biết bối cảnh của cô.
Kim Tae Hyung cũng không hỏi nhiều như vậy, thuận theo ý muốn của cô dừng xe ở giao lộ đối diện trường học.
jintaihengTrí Mân về nước, tối nay sẽ về nhà.
Anh nói trước cho cô một tiếng, để cô chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Quả nhiên, tay Ôn Thù tháo dây an toàn dừng lại, không biết làm sao ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh.
jintaihengĐừng sợ, chúng ta đều ở đây.
Hắn xoa xoa đầu Ôn Thù như an ủi.
Thật đúng là không rõ, bắt đầu từ khi nào Ôn Thù trở nên có chút sợ Phác Trí Mân.
wenshuỪm. Vậy tôi đi trước đây.
Ôn Thù ôm cặp sách xuống xe, vẫy vẫy tay với hắn, lúc này mới đi về phía cổng trường.
Kim Tae Hyung vẫn nhìn cô đi vào trước khi lái xe rời đi.
……
minmenqiHãy nhìn vào câu hỏi trên bảng đen.
Mẫn Kỳ quay người lại, những phấn kia viết xuống một chuỗi số trên bảng đen.
Không thể không nói, chữ viết của hắn còn rất đẹp.
Ôn Thù chán đến chết, một tay chống cằm, tay kia chép chép. Đột nhiên có một cục giấy đập vào đầu cô.
Cô cau mày mở cục giấy trên bàn, trên đó viết "Ai mở ra ai là chó".
Cô quay đầu nhìn lại, một cậu bé lớn lên như khỉ làm mặt quỷ với cô.
Ôn Thù không quen với tật xấu của hắn, một lần nữa cuộn giấy lại, hung hăng ném trở về.
minmenqiÔn Thù, làm gì vậy?
Thật trùng hợp, Mẫn Kỳ quay đầu lại vừa vặn chứng kiến.
Ôn Thù bị gọi tên đứng lên, dưới đài một mảnh cười vang.
wenshuKhông phải tôi......
minmenqiLên đây làm đề rồi.
Chân cô giống như bị keo dính, đứng bất động trong chỗ ngồi.
minmenqiKhông hiểu tôi nói gì à?
Lúc Mẫn Kỳ không cười cũng có chút hung dữ, hiện tại đề cao âm lượng có vẻ càng hung dữ.
Không biết vì sao, nàng liền muốn cùng Mẫn Kỳ đối nghịch.
Nói thật, trong lòng còn rất không có sức mạnh.
Nhưng nghĩ đến anh ngay cả hỏi cũng không hỏi lầm tưởng là cô ném cục giấy trước, vừa tức giận vừa ủy khuất.
minmenqiRa ngoài và đứng lên.
Thật đúng là không phải Mẫn Kỳ nhằm vào, hắn luôn luôn ở trên lớp nghiêm khắc đến cực điểm, chẳng phân biệt được nam đối nữ.
Ôn Thù cúi đầu, cắn môi dưới đi ra ngoài.
(Đã sửa)