☆
nanyu(biantaitai)Hôm nay có ai đến đón cô không? Có cần tôi đưa cô về nhà không?
Huấn luyện quân sự kết thúc, trước cổng trường người đông nghìn nghịt phụ huynh đều tới đón con của mình.
Xe đỗ khắp nơi, mặc dù có cảnh sát giao thông ở đây, cũng vây chật như nêm cối.
wenshuAnh Trân nói có người tới đón tôi...... ôi! Không phải cái đó!
Ôn Thù tinh mắt nhìn thấy cậu bé hôm đó mượn quạt đứng ở cổng trường, vội vàng chạy tới muốn trả lại cho cậu.
nanyu(biantaitai)Này! Anh đi đâu vậy?
Nam Ngu nhìn Ôn Thù như một làn khói từ trước mắt lao ra, mình cầm n thứ muốn đuổi theo còn không kịp.
Người thật sự là nhiều lắm, chờ cô chạy như bay đến cổng trường, cậu bé đã không thấy tăm hơi.
Nàng nhìn Tiểu Phong Phiến vất vả lấy từ trong túi ra thở dài.
Xem ra là không có duyên trả lại cho hắn.
nanyu(biantaitai)Anh chạy lung tung cái gì vậy?
Nam Ngu kéo vali thật vất vả mới chạy như bay tới cửa.
wenshuThấy người quen đến.
Ôn Thù đành phải đem quạt nhỏ cất vào trong túi.
Quả nhiên Kim Thái Hanh nói được làm được, thật sự tới đón Ôn Thù.
nanyu(biantaitai)Được rồi, cha ta cũng phái người tới đón ta, đi trước.
Nam Ngu vỗ vỗ bả vai Ôn Thù nói lời tạm biệt với nàng.
jintaihengĐể tôi lấy cho. Bên này nhiều xe, xe của tôi đỗ rất xa.
Kim Thái Hanh giống như những phụ huynh khác một tay xách hành lý, một tay nắm tay Ôn Thù.
Nội tâm đột nhiên có chút rung động.
Lần đầu tiên nắm tay, cư nhiên lại cho hắn.
wenshuTôi, tôi cũng không phải không biết qua đường.
Ôn Thù chống cự không được giống như bị điện giật rụt tay về, ấp úng nhìn Kim Thái Hanh.
jintaihengSao còn thẹn thùng?
Nhìn thấy bộ dáng nhỏ nhắn của cô, anh nhịn không được muốn trêu chọc cô bé.
wenshuXấu hổ cái gì...... Không cảm thấy, có chút kỳ quái sao?
Trong lòng cô, lại có chút buồn bực.
Giống như, cô rất muốn nắm lấy bàn tay ấm áp của anh.
Có một loại ma lực trên người Kim Tae Hyung khiến cô không nhịn được muốn tới gần.
Nhưng hắn lại giống như mặt trời, dựa quá gần sẽ bị nhiệt độ ánh sáng thiêu đốt.
Nhìn Kim Thái Hanh cười rạng rỡ, Ôn Thù có chút tự ti, đồng thời cũng rất hối hận.
Nếu như không gặp được hắn có phải hay không sẽ không rối rắm khó chịu giống như bây giờ.
jintaihengNghĩ gì vậy, cô bé ngốc?
Kim Tae Hyung bỏ vali vào cốp xe, giơ hai tay ra xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
jintaihengNgươi a, hiện tại chính là bảo bối trong lòng các ca ca, có cái gì kỳ quái.
Hắn mở cửa phòng phi công phụ.
Trong phút chốc, Ôn Thù cảm thấy Kim Thái Hanh lần đầu gặp mặt đã trở lại.
Mà ngày hôm qua, giống như là ảo giác căn bản không tồn tại.
Kim Thái Hanh lấy ra đồ ăn vặt trong xe đưa cho Ôn Thù.
jintaihengHôm nay anh Trân lại tự mình xuống bếp.
Ôn Thù chợt nhớ tới lời nói buổi sáng hôm đi học.
"Lên xe sủi cảo xuống xe mì", hôm nay sẽ không đều làm mì sợi sau đó để cho nàng đoán đều là ai làm chứ?
Hỏng rồi hỏng rồi, mí mắt phải nhảy dựng lên.
jinshuozhenTiểu Thù đã trở lại? Hôm nay ăn mì.
Quả nhiên, vừa vào cửa đã thấy Kim Thạc Trân bưng bát mì đi ra.
Ôn Thù kiên trì đi vào phòng ăn, tất cả mọi người đều có mặt.
jinnanjunAnh giúp em đặt cặp sách vào phòng khách trước, em đi rửa tay.
Kim Nam Tuấn xuất ngoại hôm nay cũng trở về.
Mặc áo T - shirt màu đen, đeo kính gọng lớn, anh hiển nhiên là một đại ca ca nhà bên.
Mang tâm tình thấp thỏm bất an, Ôn Thù dũng cảm đi vào nhà hàng.
Trước mặt mỗi người đều có một bát mì, xem ra sẽ không để cô ăn bảy bát nữa.
Ôn Thù thở phào nhẹ nhõm.
jinshuozhenBát mì anh làm cho em hôm nay rất độc đáo, một sợi xuống không ngừng.
Ôn Thù dùng đũa nhấc lên nhìn.
Đây không phải là mặt trường thọ sao!
jinshuozhenNhiệm vụ hôm nay là không được cắn đứt mì và ăn hết.
(Đã sửa)