jinshuozhenTiểu Thù à, hôm nay các anh dẫn em đi mua đồ dùng hàng ngày đi.
Vốn tưởng rằng cuối tuần Ôn Thù sẽ ngủ nướng, nhưng khi Kim Thạc Trân đến phòng cô tìm cô, cửa phòng mở rộng không một bóng người.
Khi hắn nghi hoặc xuống lầu, ở phòng khách thấy được Ôn Thù học thuộc lòng.
Tưởng bỏ nhà đi rồi.
Ôn Thù kỳ thật không muốn đi. Nhưng vừa nghĩ tới mình rất nhiều thứ đều ném ở viện phúc lợi không lấy, đành phải đáp ứng Kim Thạc Trân.
jinshuozhenTiểu Lý? Đem quần áo chuẩn bị cho tiểu thư đưa tới trước mấy bộ.
Kim Thạc Trân bấm một dãy số.
Chưa đầy mười lăm phút, một người đàn ông mặc âu phục, dáng vẻ trợ lý xách mấy cái túi tinh xảo chạy tới.
longtaoKhông cần khách sáo, đại thiếu gia. Vậy tôi ở trong xe chờ ngài.
Nói xong, Tiểu Lý liền ra cửa.
jintaihengAnh, chào buổi sáng. Tiểu Thù cũng dậy sớm như vậy?
Kim Thái Hanh ngáp một cái từ trên lầu đi xuống, lúc đi đến phòng khách mới phát hiện Ôn Thù trong sô pha nhỏ, hướng về phía cô chào hỏi.
Nghĩ đến đủ loại chuyện tối hôm qua, Ôn Thù né tránh tầm mắt.
Chưa sẵn sàng đối mặt với người đàn ông như mặt trời dường như có thể tỏa sáng này.
Hắn, thật ôn nhu.
jinshuozhenChào buổi sáng.
Kim Thạc Trân trả lời đệ đệ một câu, ngược lại đưa mắt nhìn Ôn Thù.
jinshuozhenKhông biết cậu thích bộ dáng gì, trước lấy hai bộ mặc, lát nữa đến trung tâm thương mại tự mình chọn.
Kim Thạc Trân tri kỷ mở túi ra, lấy ra mấy cái váy tây xinh đẹp.
Thấy vậy, Ôn Thù bất động thanh sắc quan sát cách ăn mặc của mình.
Tay áo ngắn màu trắng thuần khiết, cùng với quần jean giặt đến trắng bệch.
Nàng âm thầm xấu hổ cắn cắn môi, ở trước mặt hai thiếu gia đỏ bừng mặt.
Lòng tự trọng.
Lòng tự trọng và sự mạnh mẽ còn sót lại của Ôn Thù đến từ hai bàn tay trắng.
Ở viện phúc lợi, căn bản không có cơ hội mặc quần áo mới. Cho dù là có, cũng phải nhường cho đệ đệ muội muội. Có thể có vài bộ quần áo có thể lấy ra được, đã rất tốt rồi.
jintaihengTa cảm thấy Tiểu Thù ăn mặc rất đẹp, giống như......
Kim Thái Hanh cầm lấy một cái váy liền áo màu trắng phấn ngọt ngào so đo, nhớ tới cái gì lại muốn nói lại thôi.
jintaihengGiống như ngôi sao.
Hắn mỉm cười, đưa váy cho Ôn Thù.
wenshuTôi không thích váy.
Váy, Ôn Thù không mặc qua mấy lần.
Bởi vì ở viện phúc lợi phải giúp tình nguyện viên làm việc, mặc váy rất bất tiện.
Hơn nữa, nàng cũng luyến tiếc mặc mấy cái kia người tốt bụng mua được váy.
Thật sự không thích sao? Có thể không.
jintaihengA, là như vậy a.
Kim Tae Hyung có chút mất mát, nghe thấy cô không thích liền đặt váy trở lại.
jintaihengVậy thì mặc quần đi, tay áo ngắn và quần mặc rất tiện.
Bọn họ tựa hồ không phải rất chú ý Ôn Thù mặc cái gì trên người, cũng không có một chút xem thường, mà là tranh nhau muốn đem Ôn Thù ăn mặc xinh đẹp.
jinshuozhenNam Tuấn à, được chưa?
Kim Thạc Trân thúc giục.
jinnanjunTôi ổn rồi, có thể xuất phát rồi.
Kim Nam Tuấn thắt cà vạt, đi tới bên sô pha sờ sờ đầu Ôn Thù.
Nghe anh Trân nói hôm nay phải dẫn em gái ra ngoài một chút.
jintaihengHôm nay Thái Hanh ca ca không có biện pháp bồi Tiểu Thù. Lần sau dẫn em đến chỗ làm của anh nhé.
Kim Thái Hanh cảm thấy có chút tiếc nuối, đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Thù.
jintaihengĐi đường cẩn thận nhé, bye bye.
Kim Tae-hyung chào tạm biệt cả ba.
Ôn Thù nhìn hai nam nhân cao lớn một trái một phải có chút do dự, cuối cùng vẫn đi theo hai người bọn họ.
(Đã sửa)