Lời bài hát: Brother Don't Come 2
  • jinyuanhe
    jinyuanhe
    Tiểu Thù...... Đây là Tiểu Thù?
  • Kim Won Hyuk kích động đứng dậy, môi run rẩy, không biết phải nói gì.
  • Nữ nhi chưa bao giờ gặp mặt cứ như vậy bình yên vô sự đứng ở trước mặt mình, loại cảm giác này thật đúng là rất kỳ diệu.
  • Nhất là khuôn mặt có vài phần tương tự mẹ cô, khiến Kim Nguyên Hách không nhịn được đỏ hốc mắt.
  • wenshu
    wenshu
    Không ngờ, tôi vẫn còn sống.
  • Ôn Thù tự giễu cười cười.
  • Cô cúi đầu, không muốn cho người khác nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của cô.
  • jinyuanhe
    jinyuanhe
    Ngươi có thể trở về, thật sự, thật sự là quá tốt......
  • Đối mặt với nữ nhi, Kim Nguyên Hách đứng cũng không phải ngồi cũng không phải, tay chân luống cuống, có chút chật vật.
  • Không nghĩ tới cự đầu rong ruổi thương trường mười mấy năm cư nhiên có một ngày sẽ ở trước mặt một tiểu cô nương mười mấy tuổi rối loạn tay chân.
  • jinyuanhe
    jinyuanhe
    Lại đây với bố.
  • Kim Nguyên Hách đẩy ghế đi về phía Ôn Thù, tay chưa kịp chạm vào nàng đã bị nàng né tránh.
  • wenshu
    wenshu
    Bố à? Hình như tôi không có bố.
  • Sau khi lui đến khoảng cách an toàn, Ôn Thù dời tầm mắt, không thèm liếc hắn một cái.
  • jinyuanhe
    jinyuanhe
    Ở đây hết việc của anh rồi, ra ngoài đi.
  • Trước khi bố nghiêm hoàn toàn sụp đổ, Kim Nguyên Hách nhìn về phía Kim Thạc Trân ra lệnh.
  • Ở trước mặt các con, hắn vẫn luôn là tồn tại ăn nói thận trọng.
  • So với quan hệ cha con, bọn họ đa số tình huống càng giống cấp trên cấp dưới.
  • jinshuozhen
    jinshuozhen
    Phải.
  • Kim Thạc Trân vuốt cằm, lúc xoay người chuẩn bị rời đi thì bị Ôn Thù bắt được cổ tay. Anh không hiểu vì sao nhìn về phía cô gái.
  • wenshu
    wenshu
    Anh ấy đón tôi về, sao không có chuyện của anh ấy? Nói không chừng còn muốn hắn đưa ta trở về.
  • Cường độ trên tay tăng lên từng chút một, Kim Thạc Trân biết trạng thái của cô rất không tốt.
  • jinshuozhen
    jinshuozhen
    Tôi......
  • Hắn có chút khó xử nhìn về phía Kim Nguyên Hách.
  • jinyuanhe
    jinyuanhe
    Nơi này chính là nhà của ngươi, ngươi còn muốn trở về nơi nào?
  • Giọng nói của Kim Nguyên Hách rõ ràng mềm đi không ít, giữa những hàng chữ mang theo cầu xin.
  • Anh nhìn Kim Thạc Trân, ý bảo anh có thể ở lại.
  • Kim Thạc Trân tùy ý Ôn Thù nắm chặt cổ tay. Đối với cô mà nói, giờ phút này mình là chỗ dựa duy nhất của cô.
  • Hắn xoay người, không đi lắng nghe hai cha con nói chuyện. Đây là một trong những tố chất cần thiết để sinh tồn ở Kim gia.
  • wenshu
    wenshu
    Nhà? Nơi không có mẹ làm sao có thể gọi là nhà?
  • Ôn Thù cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại.
  • Có Kim Thạc Trân ở bên cạnh, cô rõ ràng an tâm không ít.
  • jinyuanhe
    jinyuanhe
    Mẹ con, bà ấy......
  • Thấy cô chịu nhắc tới mẹ mình, Kim Nguyên Hách khẩn cấp hỏi.
  • Kỳ thật hắn đã sớm muốn hỏi chuyện về Tả Mẫn, chẳng qua hắn sợ Ôn Thù không chịu nói, cũng sợ nghe được tin tức hắn không muốn nghe.
  • wenshu
    wenshu
    Mẹ, kỳ thật cũng tới.
  • Ôn Thù cười cười, nước mắt theo gương mặt chảy xuống, rơi trên mặt đất giống như có thể đập ra một cái hố.
  • Kim Nguyên Hách cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, còn chưa kịp cao hứng đã bị Ôn Thù đánh một đòn cảnh cáo.
  • wenshu
    wenshu
    Nhưng... cô ấy đến bằng một cách khác.
  • Ôn Thù buông cổ tay Kim Thạc Trân ra, run rẩy mở túi vải, mặc cho nước mắt mơ hồ hai mắt.
  • Đó là bình tro.
  • jinyuanhe
    jinyuanhe
    Không, không thể nào, là giả, nhất định là giả.
  • Nhìn thấy ảnh chụp khảm trên hộp, Kim Nguyên Hách nhất thời mất khống chế cảm xúc.
  • Người phụ nữ trong ảnh cười rạng rỡ bao nhiêu, trái tim anh đau bấy nhiêu.
  • Người yêu của hắn, thật sự cùng hắn âm dương cách biệt.
  • wenshu
    wenshu
    Lúc cô đi rất đau khổ, rất đau khổ......
  • Ôn Thù nhắm mắt lại, tựa hồ trước mắt chính là cảnh tượng đẫm máu ngày đó.
  • wenshu
    wenshu
    Nhưng cuối cùng, cô ấy đã gọi tên anh.
  • Mẹ cho tới bây giờ chưa từng kể tỉ mỉ với cô về quá khứ với Kim Nguyên Hách. Nàng chỉ biết nàng rất yêu hắn.
  • Cho dù là vứt bỏ chính mình cùng nữ nhi chưa ra đời lúc ấy, yêu cũng lớn hơn hận.
  • jinyuanhe
    jinyuanhe
    Tiểu Mẫn, Tiểu Mẫn a......
  • Kim Nguyên Hách rốt cục chống đỡ không được tê liệt ngã xuống đất, ôm hũ tro cốt thất thanh khóc rống.
  • jinyuanhe
    jinyuanhe
    Là ta không phụ lòng ngươi, không phụ lòng ngươi......
  • wenshu
    wenshu
    Ngươi không xứng đáng với nàng, thậm chí, ngươi cũng đáng chết.
  • Khóe mắt Ôn Thù đỏ đến dọa người, móng tay siết chặt trong tay cũng không có cảm giác gì.
  • Kỳ thật cô cảm thấy có phụ thân hay không cũng không sao cả, đối với hai chữ này không có cảm giác.
  • Nhưng Kim Nguyên Hách căn bản không xứng với hai chữ này. Hận của cô đối với anh, là bởi vì mẹ mà sinh ra.
  • Là anh làm cho mẹ sống vất vả, hèn mọn, chật vật. Nếu như không có anh, mẹ hẳn là cũng sẽ sống rất hạnh phúc.
  • wenshu
    wenshu
    Muốn tôi về nhà Kim, trừ khi mẹ tôi đồng ý. Ta xuất hiện chính là để cho kiếp sau của ngươi sống trong tự trách và thống khổ.
  • Nói xong, Ôn Thù cũng không quay đầu rời khỏi thư phòng.
  • Cuối cùng, cô vẫn để lại hũ tro cốt của mẹ cho Kim Nguyên Hách.
  • Bởi vì, đây là nguyện vọng cuối cùng của mẹ.
14
003 Hài Hước