Cốc cốc. "Mình vốn đang nghỉ trưa, kết quả không biết là ai gõ cửa phòng mình, Kim Dung Tiên bất đắc dĩ đứng lên đi qua mở cửa.
Nhìn Kim Dung Tiên Hạ Tuấn Lâm tóc rối bù không khỏi lộ ra biểu tình ghét bỏ, nữ nhân này liền đi Syria đánh nhau sao.
Nghe thấy là giọng nói của Hạ Tuấn Lâm, Kim Dung Tiên lập tức tinh thần không biết vì sao Kim Dung Tiên luôn có chút sợ Hạ Tuấn Lâm, luôn cảm giác hắn là lão sư của mình, có chút sợ hãi.
hejunlinTôi mua một con mèo, anh muốn xem không?
Hạ Tuấn Lâm bắt đầu sửa sang lại tóc Kim Dung Tiên, nhìn rất khó chịu, Kim Dung Tiên lập tức phóng to mắt gật gật đầu.
jinrongxianĐược được được.
Sau đó đi theo Hạ Tuấn Lâm ra ngoài, nhìn một con mèo nhỏ trắng bóng ngồi trên sô pha phòng khách, Kim Dung Tiên lập tức đi tới sờ soạng.
jinrongxianThật thoải mái a.
Con mèo này đừng nói nhan sắc rất tốt, Kim Dung Tiên thật đúng là yêu thích không buông tay.
jinrongxianĐúng rồi, nó tên là gì.
Kim Dung Tiên lập tức trừng to hai mắt giương mắt nhìn Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm cười hì hì nhìn Kim Dung Tiên, biểu tình kia quả thực có thể dùng bốn chữ để hình dung.
Bất an hảo tâm.
jinrongxianNgươi cố ý sao?
hejunlinVậy thì không phải.
hejunlinNgươi không cảm thấy cái tên này rất hay sao?
Kim Dung Tiên như thế nào loáng thoáng cảm thấy hắn là đang trả thù mình bởi vì thư nam chính của nàng tên là Hạ Tuấn Lâm.
jinrongxianVậy cũng không được.
Kim Dung Tiên vung tay, nàng làm sao có thể dễ dàng tha thứ loại chuyện này, chẳng lẽ là đang nói nàng là một con chó sao.
hejunlinVậy ngươi cho ta suy nghĩ.
Hạ Tuấn Lâm hai tay ôm ngực nhìn Kim Dung Tiên, vốn cũng chỉ trêu chọc nàng, đang lo con mèo này không có tên.
jinrongxianTa cho ngươi suy nghĩ.
Kim Dung Tiên sờ sờ cằm của mình.
jinrongxianNếu không thì gọi là Phiêu Nhu đi.
Kim Dung Tiên vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hạ Tuấn Lâm nói, Hạ Tuấn Lâm bĩu môi.
hejunlinCái này tính là cái gì?
hejunlin"Tên của bạn anh?"
Kim Dung Tiên lập tức lắc đầu.
jinrongxianKhông phải hay không, ngươi có điều không biết.
jinrongxianTa trước kia nuôi một con chó nhỏ tên là Phiêu Nhu......
jinrongxianSau đó nó qua đời, tôi suy nghĩ rất lâu về nó.
Nói xong còn lau nước mắt mình không có, nhìn vẻ mặt Hạ Tuấn Lâm bán tín bán nghi.
Phiêu Nhu: Con mẹ nó ngươi là người?
……
Hạ Tuấn Lâm nghi hoặc hỏi một câu, Kim Dung Tiên khẳng định gật đầu còn dùng đôi mắt to vô hại của mình để Hạ Tuấn Lâm tin tưởng.
jinrongxian"Thực sự, tôi thực sự nhớ nó."
Hạ Tuấn Lâm liếm liếm môi mình, sau đó gật gật đầu.
hejunlinA được rồi, nhẹ nhàng thì nhẹ nhàng.
hejunlin"Đó không phải là tên của dầu gội sao?"
Hạ Tuấn Lâm mới kịp phản ứng, Kim Dung Tiên chớp chớp mắt.
jinrongxianAi nha, ta chính là thích cái tên kỳ quái này.
Hạ Tuấn Lâm không nghĩ tới Kim Dung Tiên còn có tự biết tự hiểu.
majiaqiHả? Các ngươi đều ở đây à.
Mã Gia Kỳ đẩy cửa đi ra, đứng ở đầu cầu thang nhìn hai người dưới phòng khách.
Kim Dung Tiên giương mắt nhìn Gia Kỳ.
jinrongxianTôi vừa mới tỉnh.
jinrongxianCó thể ăn cơm tối rồi, tôi cảm thấy.
Kim Dung Tiên chớp mắt nhìn Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ hiểu ý của Kim Dung Tiên.