Kim Dung Tiên ngày hôm sau đứng lên bị Phiêu Nhu điên cuồng gọi điện thoại, để cho mình đi đón người, trực tiếp ngủ tâm tình đều không có.
jinrongxian[Ta kháo, ngươi có bệnh đi, ta không đi, phiền muốn chết.]
Kim Dung Tiên vừa tỉnh mắt cũng không có mở ra, miệng cũng đã bắt đầu động.
piaorou[Đừng a đừng, cầu xin anh.]
Đó chính là một đại lão a, người ta chỉ mặt gọi tên bảo Kim Dung Tiên đi sân bay đón hắn, Kim Dung Tiên không đi, công việc cả đời này của nàng cũng không có.
Phiêu Nhu còn đang điên cuồng khẩn cầu Kim Dung Tiên.
piaorou[Không đi, công việc của tôi sẽ không còn.]
jinrongxian[Công việc của anh không phải đã sớm mất rồi sao.]
piaorou"[Tôi cầu xin bạn, người đẹp lớn, tôi fuck.]
Phiêu Nhu thật sự là chịu không nổi, Kim Dung Tiên có thể đáng tin cậy một chút hay không.
jinrongxian[A được được, đi thôi.]
Kim Dung Tiên bĩu môi cúp điện thoại, sau đó đứng dậy bắt đầu thu thập chính mình.
————————————
Nhìn vào gương vẽ son môi, hoàn mỹ.
jinrongxianTa chính là đẹp nhất.
Nói xong mình còn hướng về phía gương chụp, cầm lấy túi xách của mình liền ra cửa.
Bất quá Phiêu Nhu rốt cuộc để cho mình tiếp ai a, nàng không biết nàng làm sao tiếp.
jinrongxian[Tôi đón ai a.]
Kim Dung Tiên vừa ngồi lên xe taxi gửi tin nhắn cho Phiêu Nhu.
piaorou[Ngươi đi đâu, hắn có thể nhìn thấy ngươi, đừng hoảng hốt, ngươi nhanh lên ngao.]
………
Kim Dung Tiên: Đời này ta chưa từng im lặng như vậy.
/Sân bay/
Kim Dung Tiên đứng ở khu chờ đợi chờ lão đại gì đó.
Cúi đầu nghịch điện thoại di động, tựa hồ cũng không biết kế tiếp là nam hay nữ.
jinrongxian[Lão đại kia khi nào thì đến? Hắn bò đâu?]
Kim Dung Tiên chờ đã có chút không kiên nhẫn, dù sao Phiêu Nhu vẫn thúc giục mình nhanh lên một chút, nói đại lão kia sắp tới, người khác ở nơi nào? Ở đâu?
piaorou[Ngươi chờ một chút rồi chờ một chút.]
………
Kim Dung Tiên bĩu môi không nói gì.
jinrongxianThật phục, sao lại có người như vậy, chúc cả nhà ngươi đoạn tử tuyệt tôn.
Nghiêm Hạo Tường thật vất vả xuống máy bay vốn còn định đi tới cho Kim Dung Tiên một niềm vui bất ngờ, mới vừa đi tới phía sau nàng mở miệng, chợt nghe thấy Kim Dung Tiên đang mắng chửi đĩnh đạc.
jinrongxianNgắn mười tám cm.
Sao một năm không gặp, miệng nữ nhân này trở nên ác độc như vậy.
jinrongxianKhông đúng...... Ngươi phỏng chừng ngay cả mười tám cm cũng không có.
yanhaoxiangNgươi lặp lại lần nữa?
Nghiêm Hạo Tường đưa tay ôm lấy cổ Kim Dung Tiên, cúi đầu nhìn nàng.
Kim Dung Tiên nghe thanh âm quen thuộc này trừng lớn con ngươi, giây tiếp theo liền ngẩng đầu nhìn thấy mặt Nghiêm Hạo Tường.
jinrongxianTa kháo, sao lại là ngươi.
yanhaoxiangNgươi vừa rồi nói ai đoạn tử tuyệt tôn đây?
Nghiêm Hạo Tường híp mắt nhìn Kim Dung Tiên.
jinrongxianTôi...... cái kia tôi là cái kia, mấy ngày trước tôi mà.
Kim Dung Tiên miệng cũng có chút nhếch, như thế nào thật khéo không khéo là Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường buông lỏng cổ Kim Dung Tiên ra, hai tay ôm ngực nhìn nàng giải thích.
yanhaoxiangSau đó thì sao?
jinrongxianHắn nói ta đê tiện, ta tức không lại ngươi hiểu không.
Nghiêm Hạo Tường ý vị thâm trường ồ một tiếng, Kim Dung Tiên khẳng định gật đầu.
yanhaoxiangThời gian dài như vậy có nhớ tiểu gia ta hay không.
Nghiêm Hạo Tường vẫn là Bá tổng phong lúc trước......
yanhaoxiangNghe nói gần đây em gặp rất nhiều đàn ông.