——
👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉👉Phải may mắn!
——
Sau khi về đến nhà hai người đem con chó nhỏ đặt ở Nhiễm Tiểu Mãn gian phòng, đơn giản xử lý một chút bị thương con chó nhỏ kia vết thương, quyết định ngày mai lại mang nó đi bệnh viện, sau đó lại đơn giản cho chúng nó ở trong thùng giấy sửa sang lại một chút chúng nó ổ về sau hai người liền cùng nhau ngủ.
Sau khi Nhiễm Tiểu Mãn tỉnh lại bên cạnh đã không còn ai, Chu Chấn Nam đã đến công ty, trong phòng rất yên tĩnh.
Chờ đã! Im lặng? Chó con đâu?
Nhiễm Tiểu Mãn sau khi ý thức được lập tức xuống giường tìm khắp phòng cũng không thấy chó con, thùng giấy của chó con cũng không thấy.
ranxiaomanKhông thể nào?!
ranxiaomanChu Chấn Nam cũng không thể đem chó của ta bán đi???
Nói Nhiễm Tiểu Mãn lấy điện thoại di động ra gọi cho Chu Chấn Nam, không biết lúc này Chu Chấn Nam đang họp.
Chu Chấn Nam nhìn thấy trên màn hình hiển thị tên Nhiễm Tiểu Mãn, khóe miệng khẽ nhếch, các nhân viên lại nhìn thấy Nam tổng bọn họ nở nụ cười, không cần nghĩ cũng biết là ai, đều im lặng ăn dưa.
ranxiaomanChó của tôi đâu?!
zhouzhennanBạn chỉ nghĩ đến những chú chó.
zhouzhennanSợ chó con quấy rầy đến ngươi ngủ để vào phòng ta.
Biểu tình của các nhân viên đều cảm giác được ăn dưa hấu, ở cùng một chỗ? Còn nuôi chó con? Hình như rất hạnh phúc?
ranxiaomanĐược rồi, ta vẫn rất nhớ ngươi!
ranxiaomanBạn đã làm việc chăm chỉ! Cố lên!
ranxiaomanBuổi trưa về nhà ăn cơm sao?
zhouzhennanKhông quay lại.
zhouzhennanỪm, mau ăn sáng đưa bọn họ đi bệnh viện kiểm tra một chút đi.
Chờ Nhiễm Tiểu Mãn cúp điện thoại xong, Chu Chấn Nam cười cười, nói một tiếng "Tiếp tục", hội nghị mới tiếp tục, Chu Chấn Nam lại khôi phục bộ dáng cao lãnh, các nhân viên đều nghĩ, cuối cùng bọn họ không xứng.
Nhiễm Tiểu Mãn đến phòng Chu Chấn Nam nhìn thấy hai con chó nhỏ nằm úp sấp trong thùng giấy an tĩnh ngủ, Chu Chấn Nam thay nước uống mới đặt bên cạnh thùng giấy, còn có thức ăn cho chó.
ranxiaomanNhà chúng ta sao lại có thức ăn cho chó chứ?
ranxiaomanĐây là thức ăn cho chó phải không?
ranxiaomanHẳn là Chu Chấn Nam gọi người đưa tới.
Nhiễm Tiểu Mãn trở về phòng rửa mặt xong thay quần áo xong ra cửa phòng liền đụng phải Triệu Nhượng ở phòng bên cạnh, Triệu Nhượng cũng vừa rời giường.
zhaorangChào buổi sáng, đầy
ranxiaomanChào buổi sáng!
ranxiaomanTa dẫn ngươi đi xem con chó nhỏ ta và Chu Chấn Nam mang về tối hôm qua!
Nhiễm Tiểu Mãn vừa nói vừa lôi kéo Triệu Nhượng đi phòng Chu Chấn Nam, sau khi cùng nhau ăn xong bữa sáng hai người liền cùng nhau mang hai con chó nhỏ cùng đi bệnh viện thú cưng, làm kiểm tra toàn thân cho hai con chó nhỏ.
Trong quá trình chờ đợi Nhiễm Tiểu Mãn kể cho Triệu Nhượng nghe chuyện tối hôm qua gặp phải chó con.
Sau khi kiểm tra xong bệnh viện nói kết quả kiểm tra có thể phải đợi một ngày, Nhiễm Tiểu Mãn và Triệu Nhượng liền mang theo hai con chó nhỏ đến cửa hàng thú cưng tắm rửa gì đó, con chó nhỏ bị thương kia không cho nó tắm rửa, Nhiễm Tiểu Mãn dự định chờ nó khôi phục tốt sẽ mang nó tới tắm rửa, hai con chó nhỏ đều ở trong cửa hàng thú cưng, hai người cũng thuận tiện đi ra ngoài ăn cơm trưa.
ranxiaomanJean, chiều nay anh có đi học không?
zhaorangNhưng không sớm như vậy, hơn ba giờ học.
zhaorangCó thể tiếp tục ở bên anh, nhưng có thể không đủ thời gian đưa anh về nhà.
ranxiaomanKhông sao đâu, anh đã ở bên em lâu như vậy rồi.
Ăn cơm trưa xong nghỉ ngơi một lát hai người không có chuyện gì làm, nhân viên cửa hàng thú cưng nói trong cửa hàng thú cưng còn có rất nhiều động vật nhỏ, có thể không nhanh như vậy, cho nên hiện tại bọn họ rất rảnh rỗi, Nhiễm Tiểu Mãn liền quyết định đi Chu thị xem một chút, chỗ bọn họ cách Chu thị rất gần, vốn muốn đi xem phim, nhưng Triệu Nhượng phải đi học không đủ thời gian xem phim.
ranxiaomanNhượng Nhượng, phía trước có một cửa hàng bánh ngọt, vừa rồi lúc đi ngang qua đó ăn cơm tôi nhìn thấy bên trong có rất nhiều bánh ngọt nhỏ cùng đồ ngọt đáng yêu, chúng ta mua một ít mang qua cho bọn họ đi!
zhaorangTa thấy là ngươi muốn ăn đi.
ranxiaomanAnh không muốn sao...
ranxiaomanNày, chúng ta đi thôi!
Hai người vui vẻ cùng nhau mua bánh ngọt và đồ ngọt, sau đó còn đi mua bốn ly trà sữa, mỗi người một ly.
Nhiễm Tiểu Mãn cùng Triệu Nhượng quang minh chính đại đi vào Chu thị, lần này tiểu thư lễ tân không ngăn cản nàng, còn gật đầu mỉm cười với nàng, Nhiễm Tiểu Mãn sôi nổi đi qua cho nàng một miếng bánh ngọt nhỏ, Triệu Nhượng không nhanh không chậm đi theo phía sau nàng, dù sao chân hắn! Rất tốt! Dài!
ranxiaomanTỷ tỷ, ta lại tới nữa rồi, không nghĩ tới ngươi còn nhớ rõ ta, cái bánh ngọt này mời ngươi ăn...
A...... Nhiễm tiểu thư, chuyện này...... không tốt.
Nhân viên lễ tân bị sự nhiệt tình của Nhiễm Tiểu Mãn dọa đến có chút không biết làm sao, hiện tại phần lớn mọi người trong công ty đều biết Nhiễm Tiểu Mãn có thân phận gì, cô ăn bánh ngọt của Nhiễm Tiểu Mãn đây không phải là muốn chết sao.
ranxiaomanNgươi là sợ Chu Chấn Nam biết sao?
zhaorangNhận lấy đi, Chu Chấn Nam không ăn thịt người.
ranxiaomanĐúng vậy, ta sẽ không nói cho hắn biết, chúng ta đi thôi!
Vậy, cám ơn mọi người, đi thong thả.
Tiểu thư lễ tân cảm giác cũng sắp bị Nhiễm Tiểu Mãn "bắt được", cô gái đáng yêu thiện lương như vậy ai mà không thích, Nam tổng thích cũng không có gì kỳ quái, cô sắp hối hận muốn chết vì lần trước nói Nhiễm Tiểu Mãn như vậy.
Nhiễm Tiểu Mãn thật sự chỉ là tâm tình rất tốt đơn thuần muốn mời nàng ăn mà thôi, tuy rằng nàng lần trước dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, nhưng là ít nhất không có hung chính mình, vừa rồi thấy nàng đối với mình gật đầu mỉm cười chào hỏi, đã muốn mời nàng ăn bánh ngọt, không có lý do gì, hơn nữa bọn họ vốn cũng mua rất nhiều.