Hạ Chi Quang cũng tới, giờ phút này chỉ có Tiểu Nhiên và dì ở nhà, liều mạng sai khiến dì, miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.
Lâm Ngữ tắm rửa xong đi ra mở điện thoại di động Vi Bác mới biết đã xảy ra chuyện gì, gọi điện thoại hỏi địa chỉ Hà Lạc Lạc liền thu dọn xuống lầu, vừa đi tới phòng khách liền nhìn thấy Tiểu Nhiên đắc ý dào dạt ngồi ở giữa sô pha, một bộ dáng nữ chủ nhân.
Thì ra Tiểu Mãn lợi hại như vậy, Chi Quang tin tưởng ta cũng có thể hiểu được.
Tiểu Nhiên cũng xem truyền hình trực tiếp, trong lòng có chút may mắn mình không chọc giận Nhiễm Tiểu Mãn, nếu không cô thật sự nằm trong bệnh viện không ra được.
Lâm Ngữ vốn không muốn để ý đến cô, không cho cô sắc mặt tốt sau khi đi đến phòng khách không nghĩ tới là cô mở miệng châm ngòi chính mình trước.
linyuBọn họ, cho ngươi mặt mũi ngươi phải muốn, nói chuyện với ngươi là khách khí.
linyuĐừng thật sự coi đây là nhà của mình.
linyuNếu như không phải Tiểu Nhiễm đồng ý, ngươi bây giờ còn không biết ở góc nào.
linyuTiểu Nhiễm một chữ "Không".
linyuNgươi, liền, được, cút!
Lâm Ngữ vừa nói vừa đi tới phía sau sô pha cũng là mặt sau của Tiểu Nhiên, câu nói cuối cùng cô cúi người ở bên tai Tiểu Nhiên nói từng chữ rất nặng.
Tiểu Nhiên siết chặt nắm đấm, khóe miệng vốn hơi nhếch lên co giật, Lâm Ngữ nói xong liền đi, đi tới bệnh viện.
——
zhaorangĐầy đủ, sao không kiểm tra trước?
ranxiaomanKhông sao, để cho các nàng kiểm tra trước đi.
ranxiaomanCác nàng có chút so với ta còn nghiêm trọng hơn.
Nhiễm Tiểu Mãn ngồi bên giường bệnh, Hà Lạc Lạc ôm vai cô, cô tựa vào trong lòng Hà Lạc Lạc, Trương Nhan Tề đi tới cửa phòng bệnh nhìn vào bên trong, nhìn một lát mới đi vào, anh nghĩ mãi không ra vì sao Nhiễm Tiểu Mãn luôn cậy mạnh như vậy, khi nào cô có thể suy nghĩ cho mình một chút, vì sao mỗi lần đều bảo vệ người bên cạnh ở phía sau.
Trương Nhan Tề mặt không chút thay đổi đi vào, hắn không tức giận, chỉ là rất bất đắc dĩ, Nhiễm Tiểu Mãn thấy Trương Nhan Tề đi vào chậm rãi thẳng lưng.
ranxiaomanThất Thất ca......
Trương Nhan Tề đi tới quỳ một gối trước mặt Nhiễm Tiểu Mãn, kéo hai tay cô nắm trong tay mình.
zhangyanqiKiểm tra xong chúng ta về nhà được không?
Nhiễm Tiểu Mãn cũng không thích bệnh viện, bệnh viện tràn ngập mùi nước khử trùng, cô ngửi thấy cả người sẽ rất bài xích, cũng dễ dàng cảm thấy bất an.
ranxiaomanAnh có giận không?
ranxiaomanVậy sao anh lại cau mày......
Nhiễm Tiểu Mãn càng nói thanh âm lại càng nhỏ, miệng cũng chu lên, Trương Nhan Tề chính mình cũng không nhận ra mình nhíu mày, nhìn ánh mắt Nhiễm Tiểu Mãn hắn cũng không biết giải thích như thế nào.
ranxiaomanAnh à, em có phải là sao chổi không?
Nhiễm Tiểu Mãn thấy Trương Nhan Tề không trả lời cô, cô cũng không hỏi tiếp, nói ra những lời này khiến ba người đều chấn kinh, Lâm Ngữ cũng vừa chạy tới cửa phòng bệnh, cô cũng nghe được những lời này cũng lập tức dừng bước.
Trương Nhan Tề đứng lên, Nhiễm Tiểu Mãn còn ngồi cúi đầu, Trương Nhan Tề đưa tay xoa đầu cô vào lòng mình, vẻ mặt Nhiễm Tiểu dán vào cơ bụng Trương Nhan Tề.
zhangyanqiNha đầu ngốc nói cái gì vậy.
zhaorangKhông phải lỗi của anh.
heluoluoKhông xứng với Mãn Mãn, lần sau ta nhất định sẽ không tới trễ như vậy...!
Hà Lạc Lạc còn ngồi bên cạnh Nhiễm Tiểu Mãn, hai tay nắm lấy tay cô.
zhaorangAnh còn muốn có lần sau nữa, Lolo!
heluoluoKhông, không, không, không!
heluoluoChính là, cái kia, ta sai rồi......
Hà Lạc Lạc cũng bĩu môi, Nhiễm Tiểu Mãn rời khỏi cơ bụng Trương Nhan Tề, lắc đầu với Hà Lạc Lạc, sau đó ngẩng đầu nhìn Trương Nhan Tề cười ngây ngô, hốc mắt có chút ửng đỏ.
ranxiaomanAnh, cơ bụng của anh hình như sắp hết rồi.
Nhiễm Tiểu Mãn cười ngây ngô xong nghiêm trang nói, nói xong cô cũng không nhịn được nở nụ cười, ba người nghe được những lời này của cô cũng cười ra tiếng, Lâm Ngữ ở cửa cũng nhịn không được cười ra tiếng, thật không biết có nên nói cô ngốc hay không.