Lời bài hát: All In Your Eyes / Ai cho ngươi dũng khí?
Lời bài hát: All In Your Eyes
  • Có sốt ruột, hối hận, đau lòng...... Thậm chí khổ sở......
  • Trong lúc Trương Nhan Tề sững sờ, Nhiễm Tiểu Mãn nhân cơ hội gạt tay hắn ra, nhanh chóng xoay người rời đi.
  • liuye
    liuye
  • liuye
    liuye
    Đứng yên.
  • Nhiễm Tiểu Mãn thiếu chút nữa đi ra khỏi nhà hàng, Lưu cũng đi tới trước mặt, cậu vừa tan tầm trở về.
  • liuye
    liuye
    Đứng, ở.
  • Lưu cũng nói lần thứ hai Nhiễm Tiểu Mãn mới dừng lại, lau nước mắt không quay đầu lại.
  • liuye
    liuye
    Buổi chiều đi đánh đứa bé.
  • ranxiaoman
    ranxiaoman
    ?!
  • Sấm sét giữa trời quang, Nhiễm Tiểu Mãn không thể tin được quay đầu nhìn Lưu Dã, tim đột nhiên đập nhanh, cô nghe được cái gì?!
  • ranxiaoman
    ranxiaoman
    (Đừng tức giận, đừng tức giận)
  • ranxiaoman
    ranxiaoman
    (Tức giận không tốt cho em bé)
  • ranxiaoman
    ranxiaoman
    Nếu tôi nói không thì sao?
  • Nhiễm Tiểu Mãn nhanh chóng khôi phục lý trí nắm chặt nắm đấm nói.
  • liuye
    liuye
    Cũng có thể, sinh ra ta không nhận.
  • ranxiaoman
    ranxiaoman
    Mày...!
  • ranxiaoman
    ranxiaoman
    Ta càng muốn sinh ra, tức chết ngươi!
  • ranxiaoman
    ranxiaoman
    Hừ!
  • ranxiaoman
    ranxiaoman
    Tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa!
  • Nói xong Nhiễm Tiểu Mãn tông cửa đi ra, giày cũng không mang, còn mặc váy ngủ của cô, Trương Nhan Tề cũng nhìn thấy đoạn đối thoại này, không biết vì sao tim anh đau quá.
  • zhangyanqi
    zhangyanqi
    Cô đây là bỏ nhà đi?
  • liuye
    liuye
    Không biết.
  • liuye
    liuye
    Cô ăn mặc như vậy có thể đi đâu.
  • zhangyanqi
    zhangyanqi
    Vậy sao?
  • liuye
    liuye
    Có chuyện gì vậy? Anh lo lắng cho cô ấy à?
  • liuye
    liuye
    Anh làm cô ấy khóc à?
  • Lưu Dã nhìn người phụ nữ Trương Nhan Tề mang về cách đó không xa nói, không cần nghĩ cũng biết, trên cổ hai người đều có dâu tây, nhất định là hắn mang về.
  • zhangyanqi
    zhangyanqi
    Tôi cũng không biết tại sao cô ấy khóc.
  • liuye
    liuye
    Tùy tiện, sau này đừng mang phụ nữ về nhà.
  • zhangyanqi
    zhangyanqi
    Không còn nữa.
  • Trương Nhan Tề nhìn về hướng Nhiễm Tiểu Mãn vừa rời đi nói.
  • Hắn nghĩ nghĩ, Nhiễm Tiểu Mãn giống như là nhìn thấy hắn cùng nữ nhân kia tâm tình mới bắt đầu không thích hợp, mấy phút trước rõ ràng còn nghe thấy nàng ở phòng khách cùng cẩu cẩu chơi vui vẻ như vậy...
  • Sau đó Trương Nhan Tề cũng không ăn cơm ở nhà, mang theo người phụ nữ kia ra ngoài ăn, hắn có chút nóng nảy, không biết vì sao bị Nhiễm Tiểu Mãn ảnh hưởng, mạc danh kỳ diệu sẽ lo lắng cho cô......
  • puji
    puji
    Tiểu Mãn?
  • puji
    puji
    Tiểu Mãn, sao cậu lại ngồi ở đây?
  • ranxiaoman
    ranxiaoman
    Quý?!
  • Phổ Quý lái xe máy giao hàng dừng trước mặt Nhiễm Tiểu Mãn, từ xa đã nhìn thấy Nhiễm Tiểu Mãn, cảm thấy quen mắt, không nghĩ tới thật sự là cô.
  • Nhiễm Tiểu Mãn đang ngồi ở ven đường đối mặt với đường cái lật điện thoại di động, lướt qua một âm thanh nào đó, người đi ngang qua đều kỳ quái nhìn cô.
  • Cô cũng không để ý, vẫn lướt di động, cô đã bày nát rồi, vừa lướt di động vừa muốn làm sao bây giờ, muốn đi đâu.
  • puji
    puji
    Sao anh lại mặc váy ngủ ngồi đây?
  • puji
    puji
    Sao không mang giày?
  • Phổ Quý dừng xe xong vội vàng xuống xe ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn bộ dáng đáng thương của cô mà lo lắng.
  • ranxiaoman
    ranxiaoman
    Tôi tự mình ra khỏi nhà...
  • Nhiễm Tiểu Mãn cúi đầu nhỏ giọng nói, Phổ Quý cầm lấy chân nhỏ của nàng nhìn một chút, đều rách da chảy ra máu.
  • puji
    puji
    Họ thì sao?
  • ranxiaoman
    ranxiaoman
    Bọn họ......
  • Nhiễm Tiểu Mãn đang muốn nói thì Phổ Quý ngẩng đầu nhìn về phía sau Nhiễm Tiểu Mãn, hắn hiểu, hắn biết vì sao Nhiễm Tiểu Mãn lại ở đây một mình.
  • Nhiễm Tiểu Mãn cũng theo tầm mắt Phổ Quý quay đầu, thấy Trương Nhan Tề và người phụ nữ kia từ nhà hàng Tây đi ra.
  • zhangyanqi
    zhangyanqi
  • Trương Nhan Tề nhìn thấy Nhiễm Tiểu Mãn quay đầu, tay kéo cánh tay hắn buông lỏng.
  • Nhiễm Tiểu Mãn lại nổi giận, sao cái này cũng gặp được?
  • puji
    puji
    Tôi đưa cô đến chỗ tôi nhé?
  • Nhiễm Tiểu Mãn gật đầu, đi đâu cũng được, bây giờ cô thật sự không muốn gặp Trương Nhan Tề nữa.
  • ranxiaoman
    ranxiaoman
    Không đúng, không phải anh muốn giao đồ ăn sao?
  • puji
    puji
    Đã đưa xong, thời gian nghỉ ngơi.
  • puji
    puji
    Không nhận đơn nữa.
  • ranxiaoman
    ranxiaoman
    Như vậy sao.
  • puji
    puji
    Ừm.
  • puji
    puji
    Tôi ôm cô hay cô tự đi?
  • Phổ Quý vẫn tôn trọng Nhiễm Tiểu Mãn tôn trọng bọn họ, Nhiễm Tiểu Mãn lại quay đầu nhìn về phía Trương Nhan Tề thì phát hiện Trương Nhan Tề đang đi tới, quay đầu lại liền đưa tay ôm lấy cổ Phổ Quý.
  • Phổ Quý sau khi hiểu ý của nàng liền ôm lấy công chúa của nàng, lúc xoay người chuẩn bị đi thì bị Trương Nhan Tề ngăn lại.
  • zhangyanqi
    zhangyanqi
    Nhiễm Tiểu Mãn, ai cho em dũng khí ở bên ngoài ôm ấp người đàn ông khác?
  • ranxiaoman
    ranxiaoman
    Liên quan gì đến ngươi.
  • ranxiaoman
    ranxiaoman
    Cho phép ngươi cùng nữ nhân khác ôm ôm một cái thì không cho phép ta cùng nam nhân khác cùng một chỗ sao!
  • zhangyanqi
    zhangyanqi
    Cô là phụ nữ có thai!
  • ranxiaoman
    ranxiaoman
    Anh cũng biết tôi là phụ nữ có thai, lúc bảo tôi đi đánh con có nghĩ đến cảm nhận của tôi không!
  • puji
    puji
    ?!
  • Nhiễm Tiểu Mãn lại đỏ mắt, vùi đầu vào cổ Phổ Quý không nhìn Trương Nhan Tề. Trương Nhan Tề vốn nóng nảy, bây giờ lại càng tức giận, nắm cổ tay Nhiễm Tiểu Mãn lên.
  • zhangyanqi
    zhangyanqi
    Tôi nhắc lại.
  • zhangyanqi
    zhangyanqi
    Về, nhà!
  • ranxiaoman
    ranxiaoman
    Ta không muốn, Thất Thất ca của ta không phải như ngươi!
  • Nhiễm Tiểu Mãn dùng sức rút tay mình về phía Trương Nhan Tề nói xong ôm lấy cổ Phổ Quý, nước mắt chảy xuống, nhỏ trên cổ hắn.
  • Phổ Quý cũng không nói gì, ôm Nhiễm Tiểu Mãn trực tiếp xoay người lên xe đưa cô đi.
  • Tay Trương Nhan Tề vẫn còn ở giữa không trung, tay trống không, tâm hình như cũng trống không.
  • Hắn càng tức giận, hắn tức không phải Nhiễm Tiểu Mãn, mà là tức mình không hiểu sao lại quan tâm.
14
Ai cho ngươi dũng khí?