Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi
  • Nhưng vẫn mặc kệ Lưu Chí Hoành nói ngang, Vương Nguyên mệt mỏi nằm ườn ra giường:
  • Vương Nguyên
    Vương Nguyên
    “Thôi mà Hoành Hoành, tôi không đi đâu mà.”
  • Lưu Chí Hoành
    Lưu Chí Hoành
    “Cậu không đi thì tình anh em của chúng ta chấm dứt từ đây luôn đó.”
  • Lưu Chí Hoành xuyên qua màn hình trừng mắt doạ nạt Vương Nguyên, thanh âm lên tới cao độ, nghe đinh tai nhức óc kinh khủng!
  • Chậc, vốn dĩ tên Lưu Chí Hoành này nên làm ca sĩ hơn là diễn viên đấy, âm vực tốt như vậy, gửi đến cho mấy nhà sản xuất âm nhạc có khi lại được trọng dụng…
  • Vương Nguyên ở trong lòng thầm đem tám đời tổ tông nhà Lưu Chí Hoành cậu bạn thân từ sau khi xuyên thư này ra mà thăm hỏi hết một lượt. Sau đó mới nhẹ giọng bình tĩnh đáp lại.
  • Vương Nguyên
    Vương Nguyên
    “Sao cậu có thể đem tình nghĩa anh em của chúng ta ra đánh cược?”
  • Nhưng Lưu Chí Hoành chẳng mấy quan tâm:
  • Lưu Chí Hoành
    Lưu Chí Hoành
    “Cậu đi cho tôi, tôi cũng không bảo cậu đi ôm đùi người ta liền, cậu tới đó ngắm ngía một chút thôi, từ từ suy nghĩ lại vẫn được mà.”
  • Vương Nguyên kiên quyết:
  • Vương Nguyên
    Vương Nguyên
    “Tôi sẽ không suy nghĩ lại đâu, không cần bao dưỡng chính là không cần dao dưỡng.”
  • Lưu Chí Hoành cũng hết cách, cậu ta đỡ trán một hồi, cuối cùng cũng chốt hạ giờ giấc không dây dưa thêm.
  • Lưu Chí Hoành
    Lưu Chí Hoành
    “Tối nay 9 giờ tại BOISE, tầng 16 phòng 607, không đến thì huynh đệ ta tương tàn, không có anh em gì hết, từ đây cắt đứt liên lạc luôn. Những gì cần nói tôi cũng đã nói hết lời với cậu rồi đó, sự nghiệp của cậu, cậu tự mà tính toán đi.”
  • Lưu Chí Hoành không để cho Vương Nguyên có cơ hội phản bác thêm câu nào nữa, sau khi hung dữ trừng mắt liếc nhìn Vương Nguyên qua màn hình thì tắt điện thoại cái rụp.
  • Vương Nguyên ngơ ngác nhìn điện thoại hồi lâu, sau đó chỉ có thể thở dài một hơi ngao ngán. Đúng là chạy trời không khỏi nắng mà!
  • Sao trên đời lại có một người anh em ngoan cố và nhiệt tình đến mức ấy chứ! - Vương Nguyên nhíu mày bất mãn.
  • Cậu thừa biết là Lưu Chí Hoành vì thương cậu, lo cho cậu nên mới sốt sắng như vậy… nhưng mà… cậu đâu có nhu cầu đâu, sao lại cứ bắt cậu dấn thân vào con đường tìm kim chủ vậy chứ!
  • Đồng hồ trên tường lúc này điểm 8 giờ hơn, bây giờ mà còn không thay đồ đi nhanh thì sẽ không kịp mất.
  • Vương Nguyên trưng vẻ mặt không vui vẻ gì mà đi thay đồ. Cậu thật lòng không muốn xích mích với Lưu Chí Hoành chút nào, dù sao từ lúc xuyên thư đến đây, Vương Nguyên chỉ có Lưu Chí Hoành làm bạn, cậu biết cậu ta không có ý xấu, là do quá nhiệt tình mà thôi.
  • Bởi vì không thể từ chối được, Vương Nguyên đành miễn cưỡng đến BOISE như lời hẹn.
  • Ừ thì đi, cùng lắm tới đó uống rượu ngon rồi nhắm mồi là đủ rồi. Anh đây cần quái gì ôm đùi tổng tài để thăng tiến hả?
  • Đúng 9 giờ, trước tòa nhà cao chọc trời BOISE, Vương Nguyên bừng bừng khí thế vận trên mình bộ quần áo mờ nhạt hết sức có thể, áo sơ mi trắng phối với quần tây đen, nhìn tới nhìn lui cũng không ra dáng một nam diễn viên gì cả, chẳng có gì nổi bật.
  • Vương Nguyên cũng phải nể nhân vật A mà tự tay cậu tạo ra luôn, sao trước kia cậu lại viết ra được loại nhân vật ăn mặc diêm dúa và màu mè đến thế hả?
  • Lục tung đống quần áo trong tủ đồ chỉ toàn là mấy bộ quần áo xum xuê diêm dúa, màu sắc sặc sỡ nhìn không đỡ nổi. Cũng may mà trong cái hộc tủ nhỏ vẫn còn được vài ba chiếc sơ mi bình thường kèm với quần dài đấy. Nếu không với loại tư duy thời trang như nhân vật A… vận lên người cậu đi ra đường, chắc Vương Nguyên sẽ chết vì sốc văn hóa mất.
  • Lưu Chí Hoành
    Lưu Chí Hoành
    “Sao rồi, cậu đã suy nghĩ thông suốt rồi hả?”
  • Lưu Chí Hoành nhận cuộc điện thoại của Vương Nguyên, vừa bắt máy thì liền hỏi cậu dồn dập. Vương Nguyên dây dây huyệt thái dương, vừa bước vào trong vừa nói.
  • Vương Nguyên
    Vương Nguyên
    “Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, tôi không muốn mất đi tình bạn tốt đẹp với cậu. Tôi đến đây là vì cậu, chứ không phải là vì tôi… lát nữa đừng có quá nhiều chuyện đó.”
  • Lưu Chí Hoành
    Lưu Chí Hoành
    “Biết rồi biết rồi. Cậu cứ vào trong đi, tôi đang chờ cậu ở trên lầu.”
  • Vương Nguyên thở dài một hơi, sau khi tắt điện thoại thì vội bước vào thang máy đi lên lầu.
  • BOISE – đây là trung tâm thương mại lớn nhất cả nước, nơi này tích hợp vô vàn các thương hiệu nổi tiếng ở mọi lĩnh vực khác nhau, từ thời trang, trang sức, ẩm thực cho đến nơi vui chơi giải trí đều hội tụ đầy đủ ở đây.
  • Lúc viết kịch bản Vương Nguyên chỉ viết qua loa về nơi này mà thôi, khi đó cậu viết nhân vật A đã gặp vị kim chủ béo mập ở tòa nhà này, tại phòng VIP số 607 tầng 16. Ứng nghiệm vào trong hiện thực, Lưu Chí Hoành vừa hay bắt cậu tới nơi này, số tầng đó, số phòng đó, giới thiệu cậu cho các vị tai to mặt lớn trong giới.
  • Vương Nguyên trước khi bước vào thì đã có dự cảm không hay, quả nhiên vừa mở cửa ra thì liền thấy Lưu Chí Hoành đang chui rúc vào lồng ngực của vị kim chủ nhà cậu.
  • Lưu Chí Hoành
    Lưu Chí Hoành
    “Nguyên Nguyên, lại đây nào.”
  • Lưu Chí Hoành giới thiệu Vương Nguyên với kim chủ của cậu ta:
  • Lưu Chí Hoành
    Lưu Chí Hoành
    “Đây là Dịch tiên sinh. Dịch tiên sinh, đây là Vương Nguyên, bạn thân của em, lần trước em có kể qua với ngài, ngài còn nhớ không?”
  • Vương Nguyên nâng khóe miệng mỉm cười yếu ớt, cậu đưa tay bắt lấy tay của Dịch tiên sinh.
  • Trong phòng ánh đèn nhạt nhòa, mùi rượu mùi thuốc lá cứ không ngừng quấy nhiễu cánh mũi của Vương Nguyên, khiến cậu khó chịu cứ luôn chau mày.
14
Chap 7: BOISE (2)