Không, Kim Tae - hyung. / Chờ tôi, tôi sẽ quay lại ngay.
Không, Kim Tae - hyung.
  • Chapter119
  • Bởi vì Amy đột nhiên phát sốt, một bên bận rộn chăm sóc cô, một bên bận rộn chế tác album tiếp theo. Không biết là vì cái gì, luôn luôn thân thể cường tráng hắn cư nhiên cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa là cái loại này từ trong ra ngoài lan tràn tới toàn thân sức cùng lực kiệt
  • Nhưng dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của anh, Amy nhanh chóng thoát khỏi cô y tá đã tiêm cho cô trước đó. Để chúc mừng Amy khỏi bệnh nặng, Hà Nội đã xin nghỉ một ngày để đưa cô đi chơi.
  • Uh...... Không, tôi đang hẹn hò.
  • Đỗ Quốc Nhi, chúng ta muốn đi đâu a?
  • Amy trông mong nhìn nắm tay cô, cười khanh khách màu hồng nhạt. Cô chẳng qua là lúc đút cơm cho cô, thuận miệng nói một câu, không ngờ anh lại buông mặt mũi của mình, mặc một thân màu hồng nhạt
  • Đỗ Quốc Quốc vừa nghe cô cố ý trêu ghẹo, không còn xấu hổ như lúc nãy nắm tay cô, tay phải kéo cô vào trong áo khoác của mình, tay trái khoác cổ Amy uy hiếp nói:
  • Phải gọi là Âu Ba.
  • Một mái tóc vàng lấp lánh tỏa sáng khoác lên vai cô, mặc áo len màu be vượt trội, hơn nữa lại thấp hơn cả Tiểu Quốc một đoạn, Tiểu Quốc ôm cô tựa như ôm một con búp bê.
  • Amy nhướng mày, rõ ràng nhỏ hơn mình hai tuổi còn giả bộ làm người lớn gì chứ? Bất quá vì bảo vệ lòng tự trọng của nam nhân hắn, vẫn miễn cưỡng sửa miệng.
  • Oba, chúng ta đi đâu vậy?
  • Hai người cùng với tư thế không được tự nhiên đi trên con đường yên tĩnh ít bóng người, Đỗ Quốc ôm Amy, hít một hơi mùi thơm khiến người ta nghiện trên người cô, cọ cọ đỉnh đầu cô hôn xuống.
  • Đi rồi ngươi sẽ biết!
  • Một bóng đen lướt qua góc đường, Amy cảnh giác nhìn thoáng qua, tiếp tục trốn trở về trong áo khoác ngoài. Đi ngang qua đường phố giống như đã từng quen biết, chờ nhìn thấy trang hoàng ấm áp kia, Amy mới phát hiện bọn họ đến quán cà phê thú cưng
  • Nhớ lại một thảm kịch đã xảy ra trước đó, Amy đứng vững, chặn trước người Thổ Quốc.
  • Làm sao vậy?
  • "Oppa, chúng ta có thể đừng đi vào không?"
  • Vì sao? Không thích sao?
  • Cũng không phải...... Ta......
  • Vậy thì đi vào đi!
  • Đỗ Quốc một tay ôm lấy Amy đứng ở trước người, để cho cả người cô lơ lửng trên không trung, một tay từ trên không mở ra cánh cửa thủy tinh trong suốt.
  • Mới vừa đi vào, một đám cẩu cẩu hướng cửa như phát điên vọt tới. Đỗ Quốc cũng không để ý, đặt Amy xuống đất, còn mình đi thẳng đến quầy tiếp tân gọi hai ly cà phê đen mà trước giờ anh chưa từng thích. Amy thích
  • Amy rất thích động vật nhỏ, đặc biệt thích. Nhưng tất cả thú cưng nuôi trong nhà, không quá hai năm sẽ chết bất đắc dĩ.
  • Cái này...... Có lẽ từ khi cô ấy bị bắt cóc.
  • Chính mình vốn là nho nhỏ một con, vừa mới ngồi xổm xuống, đã bị một cái cỡ lớn lông vàng đánh ngã trên mặt đất. Ngay sau đó, tất cả những con chó, lớn và nhỏ, lao về phía Amy.
  • Trong nháy mắt, Amy bị một đám chó vây quanh không dậy nổi, lập tức tiến lên vớt Amy lên khỏi mặt đất rồi giơ lên trước người.
  • Nhưng đám cẩu cẩu dưới lòng đất vẫn không buông tha, một lần lại một lần bổ nhào về phía Amy trong lòng Đỗ Quốc. Nhân viên thấy không đúng, vội vàng đẩy hai người lên lầu hai, tự mình đuổi đám đại quân kia đi.
  • Đỗ Quốc ôm Amy dưới sự che chở của nhân viên thuận lợi xông lên lầu hai, áo len của Amy bị cắn thủng một lỗ, nhưng xuyên qua lỗ kia chiếu ra, lại là một khối da đen.
  • Đỗ Quốc đặt Amy lên chiếc ghế cách cầu thang xa nhất, Amy thấy anh ta đang nhìn chiếc áo len đã bị răng chó móc ra, vội vàng lấy tay che lại.
  • "Đây là hình xăm."
  • Ngươi cũng có?
  • Ừ. Khi còn bé bị bắt cóc, người xấu xăm lên cho tôi, cho nên, tôi rất sợ châm, cũng rất sợ tối.
  • Đỗ Quốc cởi áo khoác của mình khoác lên vai cô, nhân viên quan sát biểu tình của hai người, cung kính bưng tới hai ly cà phê đen, liên tục xin lỗi.
  • "Thật sự là không xứng đáng, lúc trước đi ra chưa từng xuất hiện loại chuyện này. Vì biểu thị chúng tôi chân thành xin lỗi, ngài gọi cà phê chúng tôi tiệm miễn phí, còn tặng miễn phí một năm phiếu ưu đãi."
  • Nói đến nước này, huống hồ Amy cũng không có chân chính bị cắn, đối mặt với một đám cẩu cẩu đáng yêu như thế, Lý Quốc cũng không tiện tiếp tục truy cứu nữa.
  • Cũng may Amy cũng không để tâm nhiều đến chuyện này, lần hẹn hò đầu tiên của hai người bọn họ hẳn là còn có thể tiếp tục chứ?
  • Chiếc muỗng trà nhỏ màu trắng bạc dựng nghiêng trong ly cà phê màu đen thêm sữa, tựa như tránh hiềm nghi rời xa vách cốc nhẹ nhàng khuấy động, bề mặt hiện lên một vòng hoa văn trắng, ung dung xoay tròn trong ly cà phê không lớn lắm.
  • Tô Quốc đương nhiên là đối với cà phê đen vừa đắng vừa chát này không có nửa điểm hứng thú, bất quá đối với cô gái thích cà phê đen sữa này ngược lại là có một phen ý tứ khác.
  • Hai tay nâng mặt, xuyên thấu qua một tia bạch khí từ trong cà phê bay lên nhìn lại, trong lúc giơ tay nhấc chân của cô gái lộ vẻ ưu nhã của quý tộc. Trong lúc lơ đãng, cư nhiên đã nhìn chằm chằm một hồi lâu rồi
  • Cho dù trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với anh, nhìn bầu không khí tốt đẹp, Amy cũng không đành lòng phá vỡ. Nhìn Đỗ Quốc chậm rãi tiến về phía cô, một ngón tay đặt lên trán anh ngăn cản động tác đi về phía trước của anh.
  • Âu Ba, ngươi muốn làm gì?
  • "Em... em... em thơm quá, em chưa bao giờ ngửi thấy mùi nước hoa của anh."
  • "Tôi không dùng nước hoa, đây là mùi hương trên người tôi."
  • "?!"
  • "Kể từ khi tôi bị bắt cóc."
  • Ánh mắt Amy từ khuôn mặt tuấn tú của Đỗ Quốc dời đi nơi khác, lại nhìn thẳng vào đám người kia. Đám người kia cô biết, là bóng đen vừa rồi cô nhìn thấy ở góc đường, là...... Bố cô ấy đến bắt cô ấy.
  • Đã quá muộn, chỉ vài giây sau khi cô phát hiện ra, một nhóm nhỏ trong số họ đã xông lên tầng hai và đến trước mặt cô.
  • Amy quá sợ hãi nhìn mấy người đàn ông bước từng bước một đi tới trước mặt bọn họ, đang muốn kéo nước Nga định phá vòng vây ra ngoài, nhưng ánh mắt lại bị ánh sáng kia chợt run lên.
  • Đó là một con dao! Thanh đao kia ngay sau lưng Lưu Quốc a!
  • Đỗ Quốc phát hiện khác thường, mới vừa kéo tay Amy lại cô đẩy ra, ngược lại cô vòng qua đám vệ sĩ cao lớn đi về phía đầu cầu thang, xoay người cười nói với Đỗ Quốc.
  • Âu Ba, chờ ta, ta rất nhanh sẽ trở lại.
  • Vệ sĩ cầm dao đứng sau lưng Lưu Quốc không để lại dấu vết rút dao vào túi áo, đi theo sau Amy nhanh chóng rời khỏi quán cà phê.
  • Anh vội vã chạy xuống cầu thang thì thấy Amy đang bị người khác đè lên xe. Anh ta biết danh tính của nhóm, anh ta biết ý nghĩa của việc Amy bị bắt lại và anh ta phải ngăn họ lại.
  • Trong nháy mắt, Đỗ Quốc đột nhiên cảm thấy cả người mệt mỏi, quỳ rạp xuống đất, nhưng không có chút cảm giác đau đớn nào. Trước mắt trắng xóa một mảnh, hắn không nhìn thấy hết thảy trước mắt.
  • Người đàn ông kia nghiện rồi phải không?
  • Mặc kệ hắn! Bắt Đại tiểu thư của chúng ta về mới là quan trọng nhất!
  • [Bọn họ, đang nói cái gì? Amy sắp bị bắt sao? Điền Vĩ Quốc, đứng lên a!]
14
Chờ tôi, tôi sẽ quay lại ngay.