Hơn cả yêu. / Vì em và vì con của chúng ta.
Hơn cả yêu.
  • Anh nhìn cô không nói lặng lẽ ngồi xuống xoay lưng về phía cô.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Lên đi, anh cõng em về.
  • Cô tròn xoe mắt ngạc nhiên, lúng túng đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không... Không cần phiền thế đâu. Em tự đi được mà.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Lên đi, chân em sưng tấy hết rồi. Anh còn chưa nói chuyện em không nghe lời tự ý ra khỏi nhà đâu. Đừng bướng nữa!
  • Cô chần chừ giây lát cuối cùng cũng leo lên lưng anh. Lưng anh vừa to vừa rộng, cô còn cảm nhận được hơi ấm truyền đến khiến cô ấm áp hơn. Cô mỉm cười hài lòng, trong lòng thầm hy vọng khoảnh khắc này sẽ diễn ra mãi. Chợt sực nhớ đến việc anh ra ngoài đêm khuya, cô lên tiếng hỏi:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Khi nãy anh đi đâu vậy?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đi mua khoai lang nướng cho em.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Mua khoai?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ừ, mấy hôm trước em nói thích ăn khoai nên mới ra ngoài mua cho em.
  • Lời nói của anh khiến cô sững sờ. Đúng là mấy hôm trước cô có nói thèm ăn khoai nhưng chỉ là nhất thời nói ra không ngờ anh lại nhớ kỹ như vậy. Những hành động của anh bây giờ khiến cô hạnh phúc có điều trong lòng cô vẫn cảm thấy bất an. Cô im lặng hồi lâu như thể đang đắn đo chuyện gì. Phải đến một lúc sau, cô mới lên tiếng:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh Tùng, em hỏi anh chuyện này được không?
  • Nghe ngữ điệu của cô, anh nghĩ chuyện cô sắp nói rất nghiệm trọng nên nhanh chóng đáp lại:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em nói đi.
  • Cô hít một hơi thật sâu lấy tinh thần nhẹ nhàng nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh thay đổi là vì em hay vì trách nhiệm với con?
  • Câu hỏi bất ngờ của cô khiến anh nhất thời không phản ứng kịp. Thực ra, sau khi nghe cuộc gọi của anh đây chính là điều đầu tiên cô nghĩ đến. Cô muốn biết rõ anh yêu cô nên mới thay đổi để cứu vãn cuộc hôn nhân này hay chỉ là vì trách nhiệm với con.
  • Đứa bé trong bụng cô là kết quả của một lần anh vô tình uống say không kiểm soát được mà có. Cô tự hỏi nếu ngày hôm đó anh không say, giữa hai người không xảy ra chuyện ngoài ý muốn liệu anh có yêu cô?
  • Anh im lặng, không phải vì khó trả lời mà anh cần thời gian xác định lại tình cảm của mình. Cả hai người không một ai lên tiếng, bầu không khí dần trở nên tĩnh lặng. Cô nén tiếng thở dài, trong lòng luôn chờ đợi câu trả lời của anh. Dù ra sao, cô vẫn sẽ chấp nhận sự thật.
  • Khoảng thời gian im lặng kéo dài chừng vài phút, anh mới mở lời:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Vì em.
  • Hai tiếng “vì em” vang lên bên tai khiến cô bất ngờ đến nỗi không nói lên lời. Anh thực sự là vì cô nên mới thay đổi sao?
  • Hải Tú hít một hơi lấy bình tĩnh hỏi lại:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh nói vì em?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Vì em và vì con của chúng ta.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Nhưng không phải anh vẫn còn yêu cô ấy sao?
  • Để nói ra được câu này cổ họng cô nghẹn ứ gặng gượng lắm nói được. Cô đến bên anh trong lúc anh chưa quên mối tình đầu của mình, suốt bao năm qua cô nỗ lực theo đuổi chỉ để nhận được tình cảm của anh. Vậy mà giờ đây khi đã có câu trả lời cô lại không tin vào nó.
  • Cô chìm đắm vào trong suy nghĩ riêng mà không hay biết đã đến chỗ để xe của anh. Anh để cô đứng xuống rồi quay người lại đối diện với cô. Ba năm kết hôn, đây là lần thứ hai anh và cô đứng gần nhau trong khoảng cách gần thế này. Anh mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu cô nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chuyện giữa anh và cô ta đã là quá khứ. Bây giờ điều anh quan tâm nhất là em và con, còn những thứ khác không quan trọng.
  • Dù cô không nhắc tên, nhưng Sơn Tùng sớm hiểu rõ cô gái mà cô nhắc đến là ai. Ngay giây phút này, anh đã xác định được tình cảm của mình đối với cô. Còn với Thiều Bảo Trâm, thực ra anh đã sớm hết tình cảm lâu rồi. Chỉ là do anh không chấp nhận được sự thật. Nên cố chấp mà thôi....
  • Cả hai im lặng một lúc. Khoảng thời gian ngắn này là lúc cả hai có những suy nghĩ riêng mình. Và rồi, cô tiếp tục hỏi:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh quên cô ấy rồi?
  • Thấy cô không an tâm, anh khẳng định thêm một lần nữa...
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đúng, quên rồi.
  • Đúng. Anh đã quên Bảo Trâm. Là lời nói thật chứ không hề điêu ngoa. Thực ra, anh đã sớm yêu cô. Nhưng vì cố chấp của tuổi trẻ, anh đã không nhận ra thứ tình cảm đẹp đẽ đó, đã để cô chịu ấm ức, thiệt thòi. Anh nắm tay cô tiếp tục nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Xin lỗi vì suốt thời gian qua đã để em chịu khổ. Đáng lẽ, anh nên nhận ra tình cảm của mình dành cho em sớm hơn. Hải Tú, anh yêu em! Anh nguyện yêu em đời đời kiếp kiếp. Đời này, kiếp này, anh nguyện làm mọi thứ để bù đắp những thiệt thòi mà em đã phải chịu đựng….
14
Vì em và vì con của chúng ta.