Hơn cả yêu. / Trùng phùng
Hơn cả yêu.
  • Sáng hôm sau.
  • Trường tiểu học Lý Thái Tổ.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Hôm nay là ngày đầu tiên con đi học. Phải chăm chỉ học hành, nghe lời thầy cô và hòa đồng với các bạn nhé.
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Con biết rồi. Thôi mẹ đi làm đi kẻo trễ con vào trường đây.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Học vui vẻ!
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Vâng, con chào mẹ.
  • Cu Sóc cười tít mắt rồi chạy vào trong trường đi được một đoạn thì nó quay lại vẫy tay chào cô. Hải Tú vui vẻ nhìn nó đi vào trong lớp học rồi mới yên tâm. Có vẻ như cu Sóc rất thích đi học và không quấy khóc đòi ở nhà. Sau khi đưa cu Sóc tới trường, Hải Tú lái xe đến công ty làm việc.
  • Khoảng 20 phút sau, cô đã có mặt trong công ty VHT. Hải Tú đi tới quầy tiếp tân, lên tiếng hỏi nhân viên:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Xin lỗi cho tôi hỏi phòng giám đốc ở đâu?
  • Người nhân viên kia hỏi lại:
  • Nhân viên công ty
    Nhân viên công ty
    - Cô có hẹn với giám đốc không?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không, tôi đến nhận việc.
  • Nhân viên công ty
    Nhân viên công ty
    - Cô là người được nhận vào chức thư ký giám đốc?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng, đúng rồi.
  • Nhân viên công ty
    Nhân viên công ty
    - Mời cô đi theo tôi!
  • Nhân viên kia đưa về phía trước ra hiệu cho cô, Hải Tú gật đầu nhanh chóng đi theo sau. Cô được dẫn lên tầng cao nhất của công ty. Đứng trước ốc một căn phòng lớn, nhân viên đưa tay gõ cửa nói:
  • Nhân viên công ty
    Nhân viên công ty
    - Giám đốc! Thư ký mới đến rồi!
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cho vào!
  • Từ bên trong phòng phát ra giọng nói của người đàn ông. Ban đầu Hải Tú còn tưởng giám đốc của công ty này là nữ không ngờ lại là một người đàn ông. Cô thầm nghĩ chắc hẳn người đàn ông này phải có điều gì đặc biệt bởi trong buổi phỏng vấn cô thấy số lượng người tham gia đa phần đều là nữ, hơn nữa cách ăn mặc của họ không phù hợp với chốn công sở cho lắm. Một cảm giác lo lắng dần bao trùm lấy cô.
  • Nhân viên nghe theo lời người bên trong rồi quay sang phía Hải Tú:
  • Nhân viên công ty
    Nhân viên công ty
    - Nhiệm vụ của tôi đến đây thôi, cô vào trong đi. Giám đốc sẽ giao việc cho cô.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cảm ơn cô.
  • Nhân viên mỉm cười khẽ cúi đầu rồi quay người rồi đi. Người nhân viên kia đi, Hải Tú vẫn đứng trước cửa phòng. Cô hồi hộp lo lắng không biết giám đốc của mình ra sao nên có chút ngập ngừng. Sau một hồi trấn an bản thân, cô hít một hơi thật sâu đẩy cửa bước vào trong.
  • Hải Tú từng bước tiến lại gần chỗ bàn làm việc nơi người đàn ông đang cặm cụi với tập hồ sơ chất chồng như núi. Cô lên tiếng:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Chào giám đốc! Tôi là thư ký mới rất mong được anh chỉ bảo.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Bàn làm việc của cô ở bên kia. Cô nhanh chóng sắp xếp lại lịch trình cả tuần cho tôi và...
  • Câu nói bị ngắt quãng khi vị giám đốc ngẩng đầu lên nhìn thư ký mới của mình. Anh sững sờ, đôi môi mấp máy hai từ:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú!
  • Hai người nhìn nhau không nói vô tình tạo ra một khoảng không gian tĩnh lặng. Ai nấy đều ngạc nhiên khi gặp lại đối phương. Cô đã cố gắng tránh những công ty hợp tác với MTP để không gặp anh rồi cuối cùng lại gặp anh trong hoàn cảnh này. Còn anh cứ ngỡ sẽ không bao giờ tìm thấy cô để rồi giờ đây cô đang đứng trước mặt anh bằng xương bằng thịt chứ không phải thông qua những bức ảnh vô tri.
  • Sơn Tùng đứng phắt dậy, gương mặt hiện rõ sự hạnh phúc.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú! Là em thật sao?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tôi...
  • Cô lúng túng không biết xử trí ra sao đến lời nói cũng ngập ngừng mãi không thành câu. Gặp lại cô là niềm hạnh phúc lớn nhất đối với anh suốt bảy năm qua. Anh không nói gì vội vàng chạy đến ôm chầm lấy cô. Vuốt ve mái tóc mềm, anh khẽ hôn lên tóc cô một cái, thì thầm bên tai:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú! Đúng là em thật rồi. Cuối cùng anh cũng gặp lại em. Anh nhớ em nhiều lắm!
  • Sự vui mừng này của anh khiến anh quên đi mối quan hệ hiện tại của hai người. Trong anh lúc này chỉ có một suy nghĩ, anh muốn ôm cô, ôm thật lâu để bày tỏ nỗi niềm nhung nhớ. Bao nhiêu năm qua, ngày nào anh cũng nhớ đến cô, ngày nào cũng mong ngóng được nhìn thấy cô. Bây giờ điều ước ấy đã trở thành hiện thực, anh làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội được.
  • Những hành động bất ngờ của anh khiến cô không kịp phản ứng. Hải Tú đứng yên một pho tượng, đầu óc quay mòng mòng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô ở trong vòng tay anh cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ thân hình cao lớn nhưng hình như có gì đó không đúng. Cái ôm này là điều mà trước đây mỗi khi có, cô đều thấy hạnh phúc giờ đây chỉ còn lại sự gượng gạo, xa lạ. Một dòng suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô khiến cô bừng tỉnh. Hai người đã ly hôn, ly hôn được bảy năm rồi. Chính anh là người nói không yêu cô vậy sao khi gặp lại thái độ của anh lại khác xa như vậy?
  • Hải Tú vội vàng đẩy anh ra khỏi người mình bởi cô biết những chuyện này không nên tiếp tục diễn ra.
  • Anh nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên và rồi bản thân anh cũng nhớ đến những chuyện trong quá khứ chỉ là anh không thể kìm nén được cảm xúc của mình khi nhìn thấy cô.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú! Anh...
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Đừng lại gần tôi.
  • Anh bước một bước cô liền lùi một bước. Bắt gặp ánh mắt bắt căm hận của cô, anh lập tức dừng lại. Không lẽ suốt bảy năm qua, cô vẫn không hề nguôi giận? Vẫn còn giận anh? Tim anh nhói đau bởi sự lạnh lùng, xa cách mà cô dành cho mình nhưng vẫn gắng gượng cười:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú! Chúng ta có thể nói chuyện một lúc được không?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Giữa chúng ta thì còn gì để nói?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Còn... Còn rất nhiều. Anh muốn biết cuộc sống hiện tại của em.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Để làm gì? Chúng ta không thân thiết càng không có quan hệ gì để biết đến cuộc sống của nhau.
  • Sơn Tùng im lặng không đáp bởi cô đúng. Hai người đâu còn quan hệ gì để can thiệp vào cuộc sống của nhau. Suốt thời gian qua, anh luôn lo lắng cô không sống tốt nhưng bây giờ nhìn cô, người đang hiện hữu trước mặt anh, anh thấy an tâm hơn nhiều.
14
Trùng phùng